
n rẩy như như cây khô trước gió.
"Ta không còn nhiều thời gian lắm, chỉ muốn trước khi chết gặp cháu một chút xem cháu có tốt hay không." Ông lão cố tạo ra
một nụ cười nhàn nhạt, đem mất mát giấu trong đáy mắt. Thực sự cô vẫn
không chịu tha thứ cho ông, hung thủ hại chết cha mẹ cô.
Ôn Ngọc
Thanh giật mình run sợ. Ông nội là người thân duy nhất trên đời này của
cô, trước khi chết mẹ cô muốn cô quên đi thù hận, muốn cô vui vẻ, nhưng
cô làm sao có thể quên? Hình ảnh máu chảy đầm đìa lúc nào cũng hiện ra
nhắc nhở cô, bi kịch là do ông nội tự tay tạo nên, thậm chí thiếu chút
nữa ngay cả đứa cháu gái duy nhất của mình cũng giết.
"Ta chỉ là
muốn biết cháu sống có được tốt hay không, hiện tại ta đã biết cháu rất
tốt, sau này ta sẽ không tới quấy rầy cháu nữa."
"Ông bị bệnh gì?" Sau khi ông lão đi được năm sáu bước, Ôn Ngọc Thanh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
"Ung thư giai đoạn cuối." Ông dừng lại, nhưng không quay người lại, sợ sẽ rơi lệ.
Một hồi im lặng, Ôn Ngọc Thanh mở miệng, "Nếu như ông muốn thấy chắt ngoại
ra đời, tốt nhất hãy cố gắng sống thêm mấy năm nữa." Trái tim của cô quả nhiên còn chưa đủ cứng, cười khổ. Thì ra muốn suốt đời thù hận ai đó
không phải một việc dễ dàng.
"Ta biết rồi." Giọng ông run run, tay cầm gậy ba-toong trắng bệch.
"Vậy cháu không tiễn ông." Ôn Ngọc Thanh nhắm mắt lại, che giấu nước mắt sắp tràn mi, thì ra là cô không phải là không làm được.
"Làm người phải nhìn về phía trước, không thể vĩnh viễn sống trong quá khứ." Câu nói sau cùng của ông thật thấm thía.
Ôn Ngọc Thanh không quay đầu lại, ngơ ngác nhìn góc công viên, đứa nhỏ kia vẫn ở chỗ cũ ngã xuống, vẫn như cũ không ngừng bò dậy, kiên cường tiếp
tục đi.
Con người luôn là từ trong thất bại không ngừng lớn lên,
ngã càng nhiều lần, càng nhanh biết đi, sẽ không ngừng thử mới có được
kết quả tốt đẹp. Cũng như tình yêu, nếu như trốn tránh, như vậy sẽ không cách nào hiểu được vị ngọt trong đó; cho dù có đau khổ, thì cũng là đau ngọt ngào, giờ mới có thể hiểu được năm đó mẹ qua đời nhưng vẻ mặt mãn
nguyện, có lẽ tình yêu không có đáng sợ như vậy. . . . . .
Bất kể tương lai như thế nào, chí ít bây giờ bọn họ yêu nhau, vậy là đủ.
Trên mặt lộ ra một chút tỉnh ngộ, Ôn Ngọc Thanh dùng ánh mắt cảm kích nhìn
đứa trẻ đang tập đi, mỉm cười rời khỏi công viên. Có lẽ trong tương lai
không lâu cô có thể mỉm cười với ông lão trước mặt, gọi ông một tiếng
ông nội.
*** ******
Kết quả trong dự đoán, cô mang thai,
đã sáu tuần, trên màn hình có thể thấy rõ sinh mạng nho nhỏ trong tử
cung, cô rõ ràng cảm nhận được bên trong mình vui sướng.
Có thể mang thai một sinh linh, hơn nữa dám chắc nó có thể hạnh phúc khỏe mạnh lớn lên, quả thật làm cho người ta rất vui vẻ.
Sở Thiên Bích buồn bực nhìn tâm tình thay đổi đột nhiên 180° của chị dâu.
Ngày hôm qua tức giận rời đi, hôm nay lại bình tĩnh yêu cầu mình cùng đi tới bệnh viện kiểm tra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chần chờ một hồi, cô quyết định hỏi, nếu không sẽ làm cô bứt rứt, "Ngọc Thanh, hôm qua chị gặp chuyện gì à?"
Cô mím môi cười nhạt, "Chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt." Hận một người
đồng thời cô cũng không thể thoát khỏi bóng ma trong quá khứ, chỉ có
quên mất đi thù hận, mới có thể sống thoải mái hơn.
"Nghĩ thông suốt?" Sở Thiên Bích giật mình. Tóm lại Ngọc Thanh nghĩ như thế nào mà lại thông?
"Đúng." Cô mỉm cười, "Nếu cứ e ngại và trốn tránh, không bằng dũng cảm đối mặt với nó, mới có thể vui vẻ."
"Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng?" Sở Thiên Bích không khỏi nhớ tới câu này.
Ôn Ngọc Thanh cười gật đầu.
Sở Thiên Bích giống như muốn té xỉu. Cái bộ dạng này của Ngọc Thanh, làm cô vô cùng lo sợ!
"Làm ơn, không phải bị anh trai em giận tới mức bị hỏng dây thần kinh nào đó chứ?" Sở Thiên Bích cẩn thận hỏi.
Ôn Ngọc Thanh im lặng nhìn cô, "Em nhìn chị giống dáng vẻ bị thần kinh sao?"
"Giống." Sở Thiên Bích khẳng định gật đầu.
Ôn Ngọc Thanh không chút do dự đập đầu Thiên Bích một phát, đồng thời tặng một cái nhìn xem thường, "Chị vô cùng bình thường, bình thường đến mức
vô cùng hối hận khi rủ em đi theo." Nên tự mình đi, cho dù có sợ cũng
không nên kéo loại bạn như Sở Thiên Bích theo.
"Chị đúng là không bình thường." Sở Thiên Bích như hiểu ra.
Ôn Ngọc Thanh liếc cô một cái, không lên tiếng, chẳng qua là thong dong tiếp tục đi con đường của mình.
"Ngọc Thanh, chị bị bệnh." Sở Thiên Bích lo lắng đuổi theo.
"Không có." Tức giận đáp lại. Làm sao cô có thể bị bệnh, ngay cả mang thai cũng không nôn oẹ, thân thể thực khoẻ mạnh.
"Nhưng, chị không đánh em." Sở Thiên Bích nghi ngờ xoay vòng quanh cô.
"Em đáng đánh đòn sao?" Trừng mắt tức giận nhìn cô.
"Dĩ nhiên không."
"Vậy chị không đánh, sao em lại có biểu hiện như thất vọng vậy?" Ôn Ngọc Thanh dừng bước, nghiêm túc hỏi.
"Bởi vì bình thường chị luôn động thủ, cho tới bây giờ chị không phải là người phụ nữ thuỳ mị nha."
"Hiện tại muốn thuỳ mị một chút, không được sao?"
"Không phải là không được, chẳng qua là chưa kịp thích ứng." Cô thành thật thừa nhận.
Quay lưng đi, Ôn Ngọc Thanh có chút bất đắc dĩ thở dài, "Chị có