
à chuyện còn có thể cứu vãn được. Quan Ngân Hà trong lòng cười lạnh. Sáng sớm nay căn bản Lôi Ai Sâm
không bận họp gì, hắn một mực ở trong phòng với cô. Nếu không phải là cô nhất quyết đòi quay về phòng của mình, hơn nữa
không cho phép hắn để lộ tin tức tối qua cô ở đâu cho ai biết nếu không
cô sẽ lập tức nay về Đài Loan,nếu không làm sao hắn chịu thả cô ra chứ? Chỉ là tạm thời Lôi Ai Sâm thả cô ra bây giờ cô vẫn phải vì tiệm đồ
cổ của Hoàng Dục đi gặp hắn....... Trong lòng hỗn loạn, bọn họ đã đi tới phòng họp được chỉ định. Bước vào trong phòng Quan Ngân Hà cố ý thân mật với Hoàng Dục còn chủ động khoác tay Hoàng Dục,dựa cơ thể mình vào anh ta. Chỉ là Hoàng Dục vô cùng không phối hợp, dám đẩy cánh tay cô ra,
thuận tiện cho cô một ánh mắt trách móc, muốn cô đừng làm loạn ở chỗ
quan trọng này. “Anh Dục, anh.......”Cô lẩm bẩm nghĩ muốn khoác tay Hoàng Dục. “Xin chào.” Lôi Ai Sâm đợi ở trong đột nhiên mở miệng cắt đứt cô “Mời vào.” “Xin chào.” Hoàng Dục lần nữa đẩy tay cô ra, dùng từ ngữ căn bản học
được từ Quan Ngân Hà chào hỏi. Quan Ngân Hà ở phía sau không phản ứng kịp, cơ thể mảnh khảnh dính
tại cửa,quên mất phải đi vào. Hoàng Dục quay lại cho cô ánh mắt trách cứ cũng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô “Ngân Hà, Sao thế?” Hắn đi về phía Quan Ngân Hà mặt lộ vẻ
quan tâm. “Em không sao.” Miễn cưỡng nở nụ cười,cô đè nén nội tâm bất ổn đi vào phòng họp. Từ khi cô bước vào phòng họp Lôi Ai Sâm nhìm chằm chằm cô, ánh mắt
màu xám nhìn thấy cô liền vui, đối ngược với ánh mắt khó chịu lạnh lùng
của cô. Hắn cảm nhận được tâm tình của cô. Quan Ngân Hà rất muốn đúng dậy rời khỏi đây bởi vì chỉ cần ở chung
với Lôi Ai Sâm cô đã cảm thấy khó thở. Nhưng nếu như vậy sẽ làm cho Hoàng Dục tổn thất một khoản buôn bán
rất lớn,cô không muôn hại Hoàng Dục, không muốn Hoàng Dục phát hiện ra,
không thể làm gì khác hơn là chịu đựng làm phiên dịch. Hơn một giờ sau, ánh mắt của cô chỉ nhìn vào mặt bàn có đô cổ nhân
viên đưa tới, từ đầu tới cuối không nhìn Lôi Ai Sâm một lần. “Cô Quan, về giá của đồ cổ này tôi còn phải suy nghĩ thêm một chút,
làm phiền cô nói cho anh Hoàng biết, ngày mai tôi không rãnh có thể phải đợi đến ngày mốt mới có thể trả lời.” Lôi Ai Sâm nhẫn nại chịu đựng sự
vô lễ của cô, yên lặng nuốt tất cả vào lòng. Quan Ngân Hà nói lại cho Hoàng Dục nghe cũng hỏi sự đồng ý của anh
ta. “Được, anh không có ý kiến.” Từ đầu đến cuối Hoàng Dục chỉ quan tâm
buôn bán, không đế ý Quan Ngân Hà và Lôi Ai Sâm có gí đó không bình
thường. Quan Ngân Hà lần nữa nói lại, ánh mắt không tình nguyện nhìn hắn. Hôm nay gặp mặt đến đây là kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm đứng lên,
Hoàng Dục cũng thế, hai người chuẩn bị cùng rời khỏi đây. Lôi Ai Sâm đứng dậy đi theo tới cửa, đột nhiên xoay người lại. “Ngân Hà, tối nay chúng ta gặp mặt đi, anh sẽ cho người đến đón em,
sáu giờ gặp.” Cơ thể tuấn tú dừng lại ở cửa, lấy giọng bàn chuyện để nói chuyện, không nghĩ tới hắn muốn hẹn gặp Ngân Hà. Quan Ngân Hà tức giận nhìn hắn chằm chằm, cô mở miệng muốn lớn tiếng
từ chối, lúc này Hoàng Dục mở miệng cắt đứt cô. “Anh ta nói gì?” Cô đành nuốt những lời mắng người vào trong, cắn răng hướng về phía
Hoàng Dục nói: “Anh Lôi nói anh là một đối tượng buôn bán tốt, anh ta hy vọng lần giap dịch này có thể thành công.” Cô vừa dịch bừa, trong lòng hết sức tức giận hắn bày ra chiêu này.
Hoàng Dục mỉm cười gật đầu”Em nói với anh ta, anh hy vọng có thể hợp tác với anh ta.” Cô quay đầu lại, rốt cuộc ánh mắt chịu nhìn Lôi Ai Sâm “Anh cứ chờ
đi.” Lôi Ai Sâm xanh mặt. Sáu giờ tối. Vốn dĩ Quan Ngân Hà sau khi tắm rất khoan khoái, đột nhiên có một
nhân viên mặt khẩn trương chạy tới gõ cửa phòng cô, báo cho cô biết
khách sạn không hiểu xảy ra chuyện gì, cho nên khẩn cấp thông báo cho
tất cả khách trọ lập tức đến lầu cuối tránh nạn. Dưới sự thúc giục của nhân viên, cô không để ý trên người chỉ khoác
áo tắm, trở về phòng lấy hộ chiếu cùng ví da, đi dép của khách sạn, đi
theo nhân viên chạy tới chỗ tránh nạn. “Bạn tôi thì sao? Anh ấy ở phòng bên cạnh, mọi người có gọi anh ấy
không?” Hoàng Dục còn trong phòng sao? Quan Ngân Hà đang chạy theo nhân viên khách sạn liền dừng lại, lo lắng quay đầu nhìn về phía hành lang yên tĩnh. “Các khách trọ do các nhân viên khác phụ trách,tôi đảm bảo anh ấy an
toàn, cô yên tâm.” Đi tới lầu cuối, nhân viên khách sạn đẩy cửa thoát
hiểm ra để cô đi ra ngoài. “Lập tức lên trực thăng, sẽ có nhân viên đưa
cô rời khỏi khách sạn an toàn.” Ở bên ngoài, máy bay trực thăng phát ra tốc độ gió không lồ, mái tóc
dài của cô bị gió thổi ngổn ngang. “Đeo cái này lên, sau đó đi về phía trước mau lên!” Không biết nhân
viên khách sạn lấy đâu ra một tai nghe cách âm đeo cho cô. “Được rồi, tốt lắm.” Đeo tai nghe cách âm màu đen, cô cúi đầu kéo
chặt áo tắm, đem ví da ôm trước ngực, tưng bước đi tới phía máy bay trực thăng, hoàn toàn không có cách ngẩng đầu nhìn xem máy bay trực thăng
thế nào. Khi cô đi tới trước cửa máy bay trực thăng thì đột nhiên có một đôi
tay kéo cánh tay cô. “Mau lên đây.” Người kia kêu to. Cô không nghe rõ giọng