
nữa..." Cô
không dám nghĩ tiếp, trái tim bị ai siết chặt treo lên lơ lửng.
Lục Yên Tùng rũ mắt nhìn cô lo lắng đứng ngồi không yên, nhíu mày, sau đó vươn tay kéo cô đi vào trong biệt thự.
"Lục Yến Tùng?" Vãn Tình khó hiểu nhìn anh.
"Đi vào trước rồi nói sau!" Lục Yến Tùng kéo cô vào, đóng sầm cửa lại.
*****
Nhà máy bỏ hoang.
Hai tay Thiên Tình bị bắt chéo sau lưng cột vào một cái ghế dựa. Xung quanh có vài gã đàn ông cao to vạm vỡ, ngồi cùng một bàn đánh bạc. Bọn họ
đang chơi rất vui vẻ, không ai chú ý đến cô bị trói ở trong góc.
Cô rũ mắt xuống, nhìn hai chân mình cũng bị trói lại, nghĩ đến Thi Nam Sênh nên cô tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ lên...
Bạch Thiên Thiên... Chẳng lẽ vì những bả lợi danh kia mà cô ta thật sự
chuyện gì cũng dám làm sao? Quả thật không thể so sánh giữa cô ta ở
ngoài đời với hình tượng nữ thần trên màn ảnh là một được.
Thiên
Tình thử cởi dây thừng trên người. Thế nhưng dây thừng được buộc rất
chặt, cô không thể cởi được. Chẳng lẽ cô thật sự phải ngồi đây chờ chết
sao?
Không được! Cô phải trốn ra ngoài! Không được! Cô phải trốn ra ngoài!
"Mấy anh à....." Thiên Tình thử gọi mấy gã đang ngồi đánh bạc đằng kia,
nhưng không có ai để ý đến cô. Mấy gã đó vẫn đang đánh bài hăng say, ai
có thể nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của cô?
Thiên Tình đành phải cao giọng hơn một chút, "Này! Mấy người có nghe tôi gọi không vậy! Này!!"
Rốt cục cũng có người nghe thấy, quay mặt lại, "Kêu cái gì mà kêu? Không thấy bọn tao đang chơi à!"
"Tôi... tôi muốn đi toilet...." Thiên Tình hơi ngượng khi nói ra yêu cầu này.
"Đi toilet?" Người nọ hừ một tiếng, "Nín cho tao! Sáng sớm mai sẽ được đi!"
"Không được, tôi không nhịn được." Thiên Tình đâu còn lo lắng tới hình tượng nữa, hiện tại chỉ muốn thoát khỏi nơi này mà thôi.
"Không nhịn được thì giải quyết tại chỗ đi!"
Giải quyết tại chỗ ư? Thiên Tình rất muốn khóc. Hắn cho rằng cô cũng là đàn ông sao? Làm sao có thể tùy tiện như vậy được chứ.
Cô nhăn mặt tỏ vẻ đau khổ, "Mấy anh à, nơi này lớn như vậy, nếu tôi giải
quyết ngay tại chỗ, sẽ ảnh hưởng đến không khí tươi tốt nơi đây thì làm
sao, không phải các anh muốn chuyển đến chỗ khác đấy chứ?"
Quả nhiên, lời của cô đã có tác dụng. Người nọ có vẻ như dao động.
Có người đẩy hắn, "Này, A Cường, mau dẫn cô ta đi đi, đừng để cả bọn mất hứng."
"Nhưng lão đại đã dặn, không được thả cô ta ra."
"Chúng ta có nhiều người ở đây như vậy, chẳng lẽ còn sợ không canh chừng nổi một đứa con gái sao? Nhanh chân lên đi!"
"Biết rồi." Gã tên là A Cường kia không thể không đi tới cởi trói cho Thiên Tình.
Toàn thân đều được nới lỏng, Thiên Tình lập tức hoạt động gân cốt.
"Nhanh lên!" Đối phương lại cầm dây thừng trói chặt cổ tay phải của Thiên
Tình. Sau khi kiểm tra cửa sổ xong mới đẩy Thiên Tình vào.
Cửa toilet khép hờ tạo ra khe hở nhỏ. A Cường cầm lấy dây thừng đi đến một chỗ khác, canh giữ ngoài cửa.
Thiên Tình đi vào liền ngắm nhìn bốn phía, tìm chỗ để trốn ra ngoài. Chắc
chắn bây giờ chỉ có thể trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ. Thế nhưng cửa
sổ này lại rất cao, cô muốn leo lên e rằng hơi khó. May sao trong góc có mấy viên gạch. Giờ cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Lúc đi tới
góc trong, cô thấy dây thừng trên cổ tay bị kéo căng ghịt mạnh tay cô
lại. Rõ ràng là A Cường đang ở đầu kia thử dò xét tình hình.
Gã
kia đang cầm dây thừng, vậy nếu mình vác mấy viên gạch kia đi tới đi lui nhất định sẽ bị gã phát hiện. Mà không thể cởi ra được.....
Thiên Tình trầm ngâm hồi lâu, tầm mắt dừng lại trên đường ống nước nhựa.
Không chút do dự lập tức cẩn thận cởi dây thừng ra, rón ra rón rén buộc
lên vòi nước kia.
Đúng như dự đoán, cứ một lúc dây thừng khẽ giật một lần.
Thiên Tình nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa, đợi trong chốc lát, thấy A Cường vẫn không phát hiện ra được có điều khả nghi.
"Này! Cô xong chưa?" Gã ở bên ngoài không kiên nhẫn hỏi.
Thiên Tình giật mình lập tức nói vọng ra, "Chưa! Anh đừng có vào! Tôi....Tôi đi đại tiện."
"Vậy thì nhanh lên!" Sau khi đối phương nói xong cũng không nói thêm gì nữa.
Thiên Tình thở dài, tranh thủ thời gian nhanh chóng chuyển mấy viên gạch.
Trong lúc đó dây thừng khẽ động vài lần, A Cường cũng lên tiếng giục vài lần, Thiên Tình vẫn bình tĩnh trả lời.
Chất gạch lên xong, Thiên Tình cố gắng trèo lên phía cửa sổ. Bệ cửa sổ thật sự rất cao, cô đã bị
ngã lăn xuống mấy lần rồi. Thiên Tình cẩn thận không dám tạo ra chút
tiếng động nào.
Đầu gối bị đập vào mặt tường sần sùi, ngay cả rên cô cũng không dám rên lên một tiếng, chống lên bệ cửa sổ, cắn răng tiếp tục leo ra ngoài. Không biết đến lần thứ mấy, cuối cùng Thiên Tình cũng đạp lên được bệ cửa sổ.
Thấy dây thừng khẽ động lần nữa, A Cường vẫn không nghi ngờ gì, lúc này cô mới cẩn thận mở khóa cửa sổ ra. Động
tác nhẹ nhàng đến khó tin, chỉ sợ không cẩn thận sẽ tạo ra tiếng động.
Cửa sổ dần được đẩy ra, Thiên Tình bất chấp bên kia cao bao nhiêu, cũng
không cần nhìn liền nhảy xuống dưới, trên mặt đất đều là đá vụn. Thiên
Tình để chân trần nhảy xuống, những viên đá sắc nhọn ghim vào lòng bàn
chân, máu lậ