XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328001

Bình chọn: 7.5.00/10/800 lượt.

.

Vãn Tình cầm chăn lông đắp lên người cha, rồi mới vội vàng đón xe chạy đến nhà Lục Yến Tùng.

*****

Biệt thự to lớn thắp sáng ánh đèn rực rỡ.

Anh đang ở nhà! Vãn Tình thở phào một hơi, bước nhanh đến ấn chuông cửa.

Cửa hàng rào rất nhanh được mở ra, cô đi vào bên trong. Vãn Tình ngẩng đầu, khi nhìn thấy người bên trong cánh cửa thì cô chết đứng một giây.

Là phụ nữ... Hơn nữa, còn là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Nóng bỏng,

quyến rũ, yểu điệu thướt tha, nhìn rất có khí chất, đây mới chính là mẫu người Lục Yến Tùng thích.

Đối phương cũng đánh giá cô từ trên xuống, sau đó mở miệng nói: "Cô tìm A Tùng nhà tôi sao?"

Giọng điệu vô cùng thân mật, cùng với cách gọi này, đã tiết lộ mối quan hệ

cực kỳ thân mật giữa hai người. Trái tim Vãn Tình không hiểu sao lại

thấy nhoi nhói.

"Tôi....Có chuyện muốn nói với anh ấy, nếu không

tiện, vậy tôi sẽ nói qua điện thoại cũng được." Vãn Tình không muốn đi

vào, không muốn trở thành bóng đèn làm phiền người ta, "Có thể nhờ cô

chuyển lời đến anh ấy, bảo anh ấy mở máy được không? Tôi có chuyện rất

quan trọng."

Đối phương vòng hai tay trước ngực, nhíu mày, "Cô xác định cô không cần đi vào?"

Vãn Tình miễn cưỡng cười một cái, "Không cần."

"Có khách hả? Ai vậy?" Giọng nói quen thuộc kia từ trong nhà truyền ra.

Trái tim Vãn Tình thắt lại. Ngẩng đầu lên thấy Lục Yến Tùng vừa mới tắm xong bước ra, trên người mặc áo choàng tắm phong phanh đơn giản. Lồng ngực

rắn chắc phơi rõ ra ngoài, nước đọng trên đó từng giọt chảy xuống, càng

làm nổi bật dáng người quyến rũ mê hồn người.

"Tắm xong rồi hả?"

Người phụ nữ xinh đẹp xoay người lại hỏi, nhìn thấy anh thì thản nhiên

nở nụ cười. Cô ta thân mật khoát tay anh cùng đi tới cửa, "Phải, chính

là cô ấy. Cô ấy muốn em chuyển lời đến anh, bảo anh mở máy." Giọng nói

của đối phương nũng nịu õng ẹo vô cùng mềm mại.

Tầm mắt của Lục

Yến Tùng nhìn về phía Vãn Tình, Vãn Tình cảm thấy xấu hổ không thôi. Cô

rũ mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy cánh tay hai người đang quấn chặt nhau ở phía đối diện. Ánh sáng trong mắt không hiểu vì sao cũng ảm đạm đi.

Cô mím mím môi, sau đó ngẩng đầu lên nói với anh, "Thiên Tình bị bắt cóc

rồi, ý của đối phương là muốn chúng ta không được tổ chức cuộc họp báo

kỳ giả vào ngày mai. Tôi vốn muốn gọi điện thông báo cho anh, nhưng

mà..." Lúc Vãn Tình nói chuyện, từ đầu đến cuối tầm mắt vẫn không nhìn

thẳng anh.

Lục Yến Tùng khẽ nhíu mày, "Chuyện lớn như vậy, sao có thể nói qua điện thoại được chứ?"

Sự lo lắng qua ánh mắt, cùng vẻ sốt ruột trên mặt cô đều hiện ra rất rõ

ràng, "Tôi....." Vãn Tình nhìn sang cô gái bên cạnh, "Đã trễ thế này,

tôi không muốn quấy rầy hai người."

Hai người? Lục Yến Tùng lúc

này mới hiểu được ý của cô, cho nên cúi đầu nói nhỏ vài câu với cô gái

người bên cạnh, cô gái kia híp mắt, hờn dỗi đẩy bả vai anh một cái.

Nhíu mày, trong mắt ẩn giấu trò đùa tinh quái, còn thân mật vuốt ve lên

khuôn mặt nguy hiểm khôn kia, cô cười nói, "Vậy thì em đây sẽ không quấy rầy hai người bàn chuyện chính sự nữa. Anh yêu, không được làm bậy bạ

gì đó nha, nếu không em sẽ giận đấy!"

Lục Yến Tùng hung hăng lườm cô gái một cái, trong lời nói không giấu được sự quan tâm dành cho cô,

"Lái xe cẩn thận chút, đừng vượt đèn đỏ nữa."

"Biết rồi, anh lắm

lời thật!" Đối phương có vẻ thấy phiền khoát khoát tay, "Ngày mai sẽ

quay lại tìm anh. Nhớ phải ngoan ngoãn ăn sáng cho em đó!"

"Được." Tầm mắt Lục Yến Tùng nhìn theo bóng người lái xe rời đi, cho đến khi bóng xe hoàn toàn biến mắt anh mới quay lại.

Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Lục Yến Tùng bao giờ. Dịu dàng, ôn

hòa, ngay cả phần lạnh lùng đối với người ngoài cũng hoàn toàn biến mất

hầu như không còn. Xem ra người phụ nữ kia mới là người mà anh yêu chân

thành nhất.

Nếu anh đã tìm được tình yêu của mình rồi, vậy có

phải chứng minh.... Quan hệ giữa bọn họ kể từ nay sẽ không còn bất kỳ

dây dưa nào nữa không? Nhếch môi muốn cười, thế nhưng đáy lòng lại không kiềm được trào dâng chua chát, khiến cô muốn cười mà cười không nổi.

"Vào nhà trước đi!" Lục Yến Tùng nhìn Vãn Tình. Thấy cô thất thần, anh hơi

nhíu mày, "Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lại, đã báo cảnh sát chưa?"

Vãn Tình vẫn không đi vào, mà chỉ nói: "Chúng ta nói chuyện ở đây đi, tôi còn phải trở về."

Lục Yến Tùng nhìn cô. Bây giờ cô đang làm mình làm mẩy với anh sao? Bình

thường đâu thấy cô khó chịu từ chối vào nhà của anh thế này?

"Sao vậy? Em sợ tôi ‘làm thịt’ em sao?" Lục Yến Tùng vòng tay trước ngực, nhướn mày hỏi.

"Anh đừng nói lung tung." Vãn Tình lườm anh nói. Hít sâu một hơi, cố nén lại cảm xúc không nên có kia, cô mới nói tiếp: "Anh Thi đã nghĩ cách đi tìm Thiên Tình rồi. Nếu sáng mai vẫn chưa tìm được thì nhất định phải hủy

bỏ cuộc họp báo." Nói đến đây, toàn bộ lo lắng của Vãn Tình đều thể hiện hết ra ngoài. Cô trong trạng thái lo lắng tột độ, nói chuyện mà mắt

ngân ngấn nước.

"Nếu em ấy bị người khác làm hại, tôi sẽ không để em ấy tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí này nữa... Không biết mấy

tên bắt cóc đáng chết kia sẽ gây ra chuyện tồi tệ gì đây