
ủa cô biết cô ở đây rất tốt, có ăn có uống." "Thằng khốn! Mày nói gì?" Nghe thấy giọng điệu ngả ngớn của đối phương, Thi Nam Sênh tưởng chừng bốc hỏa.
"Nam..." Đầu bên kia vang lên tiếng của Thiên Tình.
Nghe được giọng cô, giọng điệu của Thi Nam Sênh cũng lập tức hòa hoãn lại.
"Thiên Tình, em sao rồi? Bọn họ có làm em bị thương không?" Thi Nam Sênh khẩn trương dồn dập hỏi.
"Anh đừng lo, bọn họ không làm gì em cả...." Thiên Tình cố gắng ổn định lại
cảm xúc, cố nhẫn nhịn không để Thi Nam Sênh biết mình đang sợ hãi đến
mức nào. Thế nhưng, giọng nói run rẩy đã tiết lộ sự sợ hãi trong cô. Hít thở sâu rồi nói tiếp, "Nam, các anh báo cảnh sát đi. Cuộc họp báo ngày
mai phải tiến hành suôn sẻ, bọn họ không làm gì em đâu....."
"Con đàn bà thối, mày thử nói thêm câu nữa xem!" Bên cạnh có người thô lỗ quát lên.
"Thiên Tình, đừng nói những lời ngốc nghếch nữa!" Thi Nam Sênh còn sốt ruột
hơn cả cô. Trong lòng đã sớm lo đến như lửa đốt, anh nhanh chóng ngăn
cản Thiên Tình nói ra những lời khiến bọn bắt cóc tức giận.
Anh không thể để cô bị thương được!
"Anh sẽ nghĩ cách cứu em, nhất định sẽ nhanh thôi, em phải ngoan ngoãn chờ
anh đấy." Những lời này là nói cho cô, cũng tự nói với chính bản thân
mình.
Chỉ cần vừa nghĩ đến việc bây giờ một mình cô đang chịu đựng những nỗi sợ hãi kia, trong lòng anh khó chịu giống như bị dao cắt.
"Anh yên tâm, em không sợ đâu....." Thiên Tình cố lấy dũng khí trả lời anh,
"Em sẽ ngoan." Thiên Tình vừa nói xong, bên kia đã cướp lấy điện thoại.
"Anh Thi, tâm sự xong rồi chứ? Bây giờ có phải nên đến lúc chúng ta đàm phán điều kiện rồi không?"
Tay Thi Nam Sênh siết chặt tay lái, "Tao cảnh cáo bọn mày, nếu bọn mày dám
đụng đến một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ khiến bọn mày phải hối hận cả
đời." Mỗi một chữ nói ra đều giống như những mũi dao sắc nhọn ghim thẳng vào cổ đối phương.
Khí thế khinh người này khiến đối phương
không khỏi sửng sốt. Nhưng nếu đã dám làm những chuyện này, lẽ tất nhiên đối phương cũng là người sớm đã trải qua không ít kinh nghiệm. Chỉ sửng sốt trong chớp mắt sau đó cười lạnh một tiếng: "Thi tổng, hiện giờ
người của anh đang trong tay tôi, tôi nghĩ, anh vẫn chưa đủ tư cách ra
điều kiện với tôi đâu."
Nói đến đây, giọng điệu của đối phương
bỗng lạnh toát đến tận xương tủy, "Nếu cuộc hộp báo ký giả ngày mai vẫn
diễn ra như kế hoạch thì đừng trách tôi ra tay không khách sáo với người phụ nữ của anh!"
"Mày dám!" Hai chữ này gần như đã rút hết hơi sức trên người Thi Nam Sênh. Phẫn nộ lẫn lạnh lẽo....
"Dám hay không đợi ngày mai sẽ rõ!" Đối phương dứt khoát cúp điện thoại.
"Shit!" Thi Nam Sênh nóng nảy chửi tục, tức tối vứt điện thoại sang bên.
******
Sau khi thông báo với Vãn Tình xong, Thi Nam Sênh lập tức gọi điện thoại cho Asy. Điện thoại reo không lâu thì bên kia bắt máy.
"Asy, là tôi!"
"Sao trễ rồi còn gọi điện cho tôi vậy?" Giọng điệu của Asy uể oải lười biếng như mang theo chút gì đó đặc biệt quyến rũ, nếu chỉ nghe giọng nói của
anh ta thì không ai ngờ rằng giọng nói dễ nghe ấy là của một người đàn
ông, đương nhiên càng khiến người nghe khiếp sợ hơn khi biết được đó còn là của một thủ lĩnh giới hắc đạo.
"Người của tôi bị bắt cóc, tôi cần sự trợ giúp của cậu." Thi Nam Sênh đi thẳng vào vấn đề.
Mặc dù giữa anh và Asy không có liên hệ gì nhiều, nhưng chỉ dựa vào những
chuyện trước kia thôi, anh muốn có được sự giúp đỡ của anh ta cũng chỉ
cần một câu nói.
"Cái người mới nổi trong giới giải trí đó hả?" Asy hỏi.
Xem ra Asy cũng biết một vài chuyện về anh. Thi Nam Sênh gật đầu, "Chính là cô ấy."
"Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ đích thân đi làm. Một khi có tin tức sẽ lập tức thông báo lại với anh."
"Vậy được, tôi chờ tin của cậu!"
Lúc này Thi Nam Sênh mới cúp điện thoại. Anh tin tưởng với mạng lưới của Asy, muốn tìm được cô nhất định không khó.
******
Vãn Tình điên cuồng gọi điện thoại cho Lục Yến Tùng, muốn thông báo cho anh ta biết tạm thời hãy hoãn lại cuộc họp báo ngày mai. Thế mà gọi mãi vẫn không kết nối được.
Vãn Tình suy tính một lúc, cuối cùng quyết định cầm chìa khóa đi ra ngoài.
"Sao giờ này mà còn ra ngoài nữa? Em gái con không có ở nhà à?" Cảnh Kiến
Quốc cầm lon bia đi vào, ông đã ngà ngà say, hỏi con gái.
Vãn
Tình vội vàng dìu ông vào nhà. Không muốn để ông lo lắng cho Thiên Tình, đành phải nói: "Thiên Tình đang có buổi hoạt động, có thể sẽ về rất
muộn. Công ty gọi điện bảo con tạm thời tăng ca, không thể không qua
đó."
"Đi đi, đi đi! Hai đứa chúng mày...đều vớ được người giàu
rồi. Hừ! Nhưng vậy cũng tốt, người làm cha như tao đây ngoại trừ lấy
được một ít tiền phí từ công việc của em gái mày ra, thì ngay cả muốn ăn một bữa cho ra hồn ở bên ngoài cũng chưa được ăn bao giờ.... Cũng khó
trách mẹ mày xem trọng tiền tài không nhớ đến hai đứa mày....." Cảnh
Kiến Quốc lại lãi nhãi, ngã nằm lên ghế sofa.
Nhìn bóng dáng chán nản kia, nghe ông nói ra câu cuối cùng, trong lòng Vãn Tình thấy khó chịu mà không biết phải nói làm sao.
Mẹ... Dường như sống rất tốt.... Như vậy cũng tốt... Hai chị em cô đã có thể yên tâmrồi