Ring ring
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327240

Bình chọn: 8.5.00/10/724 lượt.

ay bổng trong đầu. Cô không muốn nhớ đến người đó, nhưng

không thể khống chế được tình cảm của mình.

Cuối cùng, cô quyết

định ngồi dậy, mở cửa phòng nhẹ nhàng đi ra ngoài. Ngôi nhà này thật sự

rất lớn, còn được bảo phủ bởi màn đêm thăm thẳm, khiến nó càng thêm yên

tĩnh sâu lắng.

Thấy hơi khát nên đi vào thang máy để xuống lầu

bốn tìm nước uống. Rót nước xong cầm ly nước ra ngoài, mới vừa tắt đèn

thì bỗng nghe thấy tiếng động nơi cửa. Cô giật mình, không kiềm được nắm chặt ly nước trong tay, hít sâu một hơi, cảnh giác hỏi: "Ai ở đó vậy?"

Không có ai trả lời cô. Chẳng lẽ là trộm? Thường những khu nhà như thế

này đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trộm có muốn vào cũng rất khó.

Nhưng không thể loại trừ những tên trộm chuyên nghiệp, chúng có đủ năng

lực độp nhập vào dễ dàng.

Nghĩ như vậy, trong lòng càng bồn chồn khẩn trương hơn. Lấy can đảm bước hai bước đi tới nơi phát ra tiếng

động. Liếm liếm môi rồi tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là ai ở đó?"

"..." Nhưng vẫn không ai trả lời.

"Nếu không lên tiếng, tôi sẽ la lên đấy!" Vãn Tình hỏi mà môi lưỡi muốn dính vào nhau. Dứt khoát đi qua, tay run run lần mò tìm công tắc muốn bật

đèn lên. Nhưng vừa mới chạm đến công tắc, còn chưa kịp ấn thì tay đã bị

ai đó bắt lấy.

Lòng bàn tay nóng rực khiến cô giật mình đánh rơi

ly nước xuống tấm thảm trải sàn. Cũng may tấm thảm đủ dày nên không tạo

ra bất kỳ tiếng động nào.

Còn chưa kịp định thần lại thì giây

tiếp theo cả người đã bị bàn tay to kia kéo vào trong một cái ôm rắn

chắc. Vòng tay mạnh mẽ, hơi thở quen thuộc còn mang theo mùi rượu khiến

trái tim Vãn Tình đập mạnh.

"Lục Yến Tùng, là anh sao?" Thực ra

cô đã có đáp án chắc chắn rồi. Sau khi biết là anh, trái tim căng thẳng

của Vãn Tình mới được thả lỏng, nỗi sợ hãi vừa rồi biến mất sạch sẽ. Thế nhưng, thay vào đó là sự chua chát cuồn cuộn.

"Không phải tôi, vậy em tưởng ai?" Giọng anh vang lên trong đêm tối càng có vẻ trầm trầm sâu lắng.

Giọng nói thờ ơ như mang theo hương rượu ngây ngất khiến tim Vãn Tình đập rộn lên. Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt gian manh lóe lên tia sáng lấp

lánh. Ánh mắt đó nhìn cô chằm chằm, ngược lại vô cùng chói mắt.

Vãn Tình quay mặt đi, liếm môi đẩy anh ra, "Anh mau buông tôi ra....."

"Đến nhà tôi làm gì?" Lục Yến Tùng chẵng những không buông, ngược lại còn ôm cô chặt hơn. Không ai hiểu anh lưu luyến những giây phút ở bên cô biết

bao. Cô mặc áo ngủ có chất liệu tơ tằm mềm mại, trên người còn vương mùi sữa tắm thoang thoảng rất dễ chịu. Ôm cô trong vòng tay qua lớp áo ngủ

mỏng manh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp lẫn mượt mà của làn da cô.

Khi ôm cô vào lòng, Lục Yến Tùng mới phát hiện ra, cõi lòng

xao động nóng nỏng bấy lâu nay của mình cho đến lúc này mới có chút ổn

định lại.

Vãn Tình không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược

lại: "Vậy còn anh? Sao lại về lúc này?" Nghe chú Lục nói anh đi nghỉ

phép một tuần lận. Nhưng mới đi được mấy ngày thôi, sao trở về bất thình lình giữa đêm giữa hôm thế này?

"Đây là nhà của tôi, tôi muốn về lúc nào thì về." Lục Yến Tùng nheo mắt hạ thấp giọng thì thầm bên tai

cô, "Vậy còn em, tại sao lại đến đây? Hơn nữa còn đến ngay đêm tôi về.

Hay em tới đây là có ý đợi tôi?" Lời này anh chỉ nói cho hả dạ mà thôi.

Người phụ nữ không tim không phổi này, nói không xuất hiện là thật không xuất hiện ở trước mặt anh luôn. Anh xóa số điện thoại của mình, cô thật sự

không gọi điện cho anh một cuộc nào.

Mà dù cho không xóa bỏ đi

nữa, thì ngày trước cô cũng đâu có chủ động điện thoại cho anh bao giờ.

Trừ phi những lúc có chuyện cần anh giúp đỡ. Lục Yến Tùng càng nghĩ càng cảm thấy nổi giận. Cuối cùng vẫn không nghĩ ra, vì sao lúc nào mình

cũng bị lép vế trước người phụ nữ này!!!

.....

Lời lẽ tự

đề cao mình thái quá của anh khiến Vẫn Tình muốn tức giận cũng không tức giận nổi, "Anh Lục này, anh có cảm thấy anh tâng bốc mình hơi quá rồi

không?" Cô cúi đầu gỡ bàn tay đang giữ ở bên eo mình ra, "Anh mau buông

tôi ra đi, tôi không muốn nhiều lời với anh."

Ánh mắt Lục Yến

Tùng tối sầm lại. Anh không thích thái độ thời ơ muốn phủi sạch quan hệ

với mình này của cô. Tay càng siết chặt hơn, không những không buông mà

còn lùi về phía sau lấy thế để đè cô lên tường. Đôi mắt sáng rực giữa

đêm tối nhìn chằm chằm vào cô.

"Không muốn nói nhiều với tôi, tránh ra tôi cho mau để ba tôi giới thiệu thằng khác cho em đúng không?"

Sau khi dần quen với bóng tối, Vãn Tình đã có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Lục Yến Tùng. Giờ phút này, khuôn mặt đó vô cùng tối tăm, có tức

giận, còn có không cam lòng.

"Cảnh Vãn Tình, cô đã có bạn trai

rồi mà còn nóng lòng muốn ba tôi giới thiệu thêm người khác nữa, rốt

cuộc là cô thiếu đàn ông, hay cô vốn là người cưỡi lừa mà còn muốn tìm

ngựa (*), muốn tìm đối tượng tốt hơn để nhanh chóng trở thành quý bà

giàu có?" Từng câu từng chữ chất vấn còn mang theo sư cay độc và nhục

nhã.

[* tương tự như bắt cá hai tay nhưng mang nghĩa tiêu cực hơn, nhìn núi này trông núi nọ'>

Vãn Tình thấy như bị nghẹt thở, mắt ngân ngấn nước, nhưng sao cô có thể dễ dàng đ