XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322664

Bình chọn: 8.5.00/10/266 lượt.

đến tâm tư của cô!

Cô rốt cuộc bị sao vậy?

Chẳng lẻ…

Cưỡng chế ngăn chặn câu trả lời sinh động như thật, gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Dĩnh đỏ bừng, tần số nhịp tim cũng rối loạn.

Không…không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện hoang đường như vậy!

Cô tuyệt đối

không thể còn ý nghĩ làm Cô bé lọ lem, hi vọng cùng hoàng tử trải qua

cuộc sống vui vẻ hạnh phúc! Bởi vì thật sự quá hoang đường, quá buồn

cười, quá không thực tế rồi!

Hạ Dĩnh đứng bên

vách rửa chén, nhắm mắt lại, dùng sức lay cái đàu mơ hồ rối loạn, ở

trong lòng không ngừng nói tựa như niệm chú:

“Cút ra đi, cút ra đi! Cút ra xa!”

Dường như nhờ làm như vậy, cô mới có thể mang bóng người như ‘âm hồn bất tan’ kia trong

đầu cô, ý nghĩ hoang đường kia, ném lên chin tầng mây.

Không dược! cô

phải chăm chỉ làm việc! mở mắt ra, Hạ Dĩnh nắm chặt nắm tay, tự mình

động viên, bắt đầu từ một giây này, trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến

phải là…..làm sao mang chén đĩa chồng chất như núi ở trước mắt này rửa

cho xong!

—-@@@—-

Thì ra tập trung rửa chén đĩa, cũng khiến tất cả sức lực của một người bị ép đến sạch trơn!

Hôm nay là một ngày trong năm năm làm việc của cô, mệt nhất nhất nhất! Hạ Dĩnh vô lực nghĩ.

Trên chỗ ngồi của trạm xe bus đả ngồi đầy người cũng như cô,kéo thân thể mệt mỏi chờ đợi

xe bus, mà cô chỉ có thể mang sức nặng của cơ thể giao cho cây cột bên

cạnh, cố gắng chống đỡ mí mắt, chỉ sợ bỏ qua chuyến xe bus cuối cùng, mà mệt mỏi nên cô hoàn toàn không chú ý đên bên kia của trạm xe bus, Táp

Nhĩ Đế Tư đang hút thuốc, chờ cô.

“Tom, khi đến trạm, bác gọi con một tiếng, làm ơn!”

Vừa lên xe bus,

Hạ Dĩnh liền hướng về tái xế xe bus quen biết hơn năm năm, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi nói xin nhờ.

“Hôm nay sao mệt thế?” Tom quan tâm hỏi.

“Cả buổi tối tẩy rữa chén đĩa, mệt chết rồi.” Hạ Dĩnh đưa ra một thẻ quét trên máy một phen, “Xin nhớ bác!”

Sau khi Tom bày

tỏ không thánh vấn đề, Hạ Dĩnh miễng cưỡng nặn ra nụ cười tươi tắn, cảm

ơn sự giúp đỡ của Tom, sau đó kéo bước chân nặng nề, chọn ghế dựa dính

đôi, liền đặt mông ngồi xuống, mí mắt tựa như nặng ngàn cân tự động khép lại.

Giữa lúc lờ mờ,

Hạ Dĩnh cảm thấy chỗ trống bên cạnh có người ngồi đến, đồng thời, một

loại hơi thở đàn ông quen thuộc, cũng chạy đến thăm hỏi hơi thở cô.

Cô nhớ rõ ngày đó lúc cùng Táp Nhĩ Đế Tư ôm nhau và khiêu vũ, hương vị này chính là tản

ra trên người hắn, mùi Long Thủy hòa cùng Ư Thảo không ngừng bao phủ lấy cô.

Tên đó đáng ghét đó thật sự là đáng giận!

Sự xuất hiện của

hắn, nhiễu loạn cuộc sống của cô, bóng dáng của hắn, chiếm lỉnh cả tâm

trí cô, bây giờ ngay cả mùi hương của hắn, cũng muốn xâm chiếm không khí hít thở của cô!

Ghét! Tránh ra….tất cả tránh ra….

Hạ Dĩnh tiến vào

mộng đẹp, đang cố gắn đuổi Táp Nhĩ Đế Tư trong mộng ra, cả cái đầu cũng

không ngừng lắc lắc trên ghế, dường như ngủ không yên lắm.

Cô vồn tựa vào

cửa sổ mà ngủ, lúc ý thức mơ hồ hỏi, đổi phương hướng, tìm được chỗ dựa

khá thoải mái lại ấm áp, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt cũng vì cảm giác ấm áp này ma buông lỏng, thay vào đó là nụ cười thỏa mãn ngọt

ngào…..Uhm..thật thoải mái nha…

Hạ Dĩnh từ trong giấc mộng tỉnh lại, duỗi duỗi cái lưng, mở mắt ra nhìn thấy mình vẫn còn ở trên xe bus.

ủa? vậy thì lạ

rồi! Xe bus thay ghế dựa vừa mềm vừa êm, còn có thiết bị làm ấm nữa khi

nào thế? Hạ Dịnh hiếu kì quay đầu, nhưng vừa mới xoay, liền khiến cô

không khõi kinh hãi.

“Anh…..sao anh có thể, lại ở đây?”

Vừa mới quay đầu, Hạ Dĩnh liền đối diện với đôi mắt mỉm cười của Táp Nhĩ Đế Tư, cô kinh hãi đến nói không nên lời.

Cô sợ đến mức vội vàng đứng dậy nhìn, chiếc áo khoác phủ trên người cô cũng thuận thế rớt xuống.

Lúc này cô mới phát hiện, trên xe bus đã sớm không còn một bóng người, ngay cả Tom cũng không thấy đâu.

“Tôi còn nằm mơ sao?” Hạ Dĩnh bất giác lẩm bẩm nói.

“Em không có nằm mơ, chúng ta đi thôi.” Táp Nhĩ cho cô đáp án, cầm áo khoác lên, đi trước về phía cửa xe.

Hạ Dĩnh chết đứng tại chỗ, vẫn không rõ tình hình, thấy Táp Nhĩ rời đi, liền lấy hai tay

vỗ nhẹ gò má mình, xác định những điều chứng kiến trước mắt đều là sự

thật, mới lo lắng bất an cùng đi xuống xe.

“Nhà em ở đâu?”

“Nhà tôi? Anh hỏi nhà tôi làm gì?”

Hạ Dĩnh dùng cái đầu vẫn còn mơ hồ lộn xộn suy nghĩ một chút, lập tức ngạc nhiên hỏi:

“Anh…anh sẽ không muốn đến nhà tôi chứ?”

“Điều có còn phải nói?” Táp Nhĩ cười nói, gương mặt anh tuấn, theo ánh đèn đường trong

đêm tối, càng lộ vẻ cuồng ngạo ngang ngạnh.

“Cũng đã trễ thế

này, em không sợ bây giờ tôi trở về lại có nguy hiểm sao?” Táp Nhĩ lộ ra đôi mắt suy ngẫm bên trong có sự trêu chọc.

Hắn….hắn đùa cái gì vậy?

Người hắn cao ít

nhất 1m85, thân thể cường tráng giống như…ngựa(==’’), đây là cảm giác cô vửa nãy xoa lồng ngực hắn. nhưng vừa nghĩ đến cô cư nhiên liên tục dựa

hắn chảy nước bọt, mặt Hạ Dĩnh không khỏi đỏ lên.

“Anh không gây nguy hiểm cho người ta là tốt rồi, anh làm sao có thể bị nguy hiểm, huống chi bây giờ mới…”

Hạ Dĩnh nhìn đồng hồ trên tay một cái, thời gian hiển thị khiến cô phải kinh hô: “Tr