
ời ơi! Đã tới hai giờ rồi!”
Bình thường cô về nhà trễ nhất cũng sẽ không vướt quá mười một giờ, rốt cuộc cô ngủ bao
lâu? Mà hắn…cứ như vậy mặc cô tùy ý dựa vào! Vào giờ khắc này, một loại
chân tình nhỏ bé, khó nói nên lời, lên men ở trong đáy lòng của Hạ Dĩnh…
Sau một hồi lâu,
cô lấy lại tinh thần. nghĩ thầm: tuy rằng xe bus đã nghĩ chạy, mà ở nơi
lại vắng vẻ, nhưng dù vậy, cô cũng không thể dẫn hắn về nhà nha!
Mẹ nhất định sẽ hiểu lầm, huống chi cũng đã trễ thế này…
“Không được, anh vẫn không thể theo tôi về, có lẻ gần đây có xe hơi khách sạn, anh có thể ở tạm.”
Nói xong, Hạ Dĩnh liền xoay người bước về nhà, chỉ có điều, cô vừa bước một bước, khuỷu
tay đã bị Táp Nhĩ giữ chặt, cũng đi không đươc.
“Trong nhà giấu đàn ông, cho nên không dám để tôi đến sao?” Trong nháy mắt, đôi mắt Táp Nhĩ trở nên u ám.
“Đương nhiên…”
Chờ một chut! Cô có giấu đàn ông hay không, mắc mớ gì đến hắn? chính hắn cũng đi ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ khắp nơi đó!
Giờ phút này
trong đầu Hạ Dĩnh hiện lên, là hình ảnh Táp Nhĩ cùng người phụ nữ xinh ở trong nhà hàng lúc nãy vừa nói vừa cười ngọt ngào, mỗi lần nghĩ đến
cảnh này, khiến trong cơ thể cô nổi lên một ngọn lửa không tên.
Hạ Dĩnh vẫy khỏi tay của Táp Nhĩ, có ý trả lời: “Đúng a! tôi sợ người đàn ông của tôi sẽ hiểu lầm….Uhm…”
Táp Nhĩ bỗng chốc nghiêng người hôn lên môi cô, chiêc lưỡi linh hoạt dò xét trong miệng
cô, trêu chọc khiến cô bởi hoảng sợ mà lưỡi cứng ngắc.
Hạ Dĩnh than nhẹ
một tiếng, theo bản nang giẫy giụa, nhưng sức lực của hắn hoàn toàn kiềm chặt cô, khiến cô không có chỗ để trốn.
Nụ hôn của Táp
Nhĩ cuồng mãnh, hắn âm mưu gợi lên khát vọng của cô đối với hắn, cũng là lần thứ hai để hắn nhớ lại nụ hôn khiến hắn lưu luyến không thôi.
Dần dần, sự giãy giụa của cô rút đi, sự vuốt ve cùng nụ hôn nóng bỏng của hắn, khiến cô say mê.
“Thì ra là… em
thích sự trừng phạt của tôi.” Táp Nhĩ ngừng lại nụ hôn mãnh liệt, cười
tà mị bên tai cô, hơi thở ấm áp lướt qua tai cô.
Trừng phạt? thì ra….Hạ Dĩnh nhớ đến hắn uy hiếp cô! Cảm xúc phẫn nộ rất nhanh kéo cô từ trong cơn kích tình trở về hiện thực.
“Anh….anh tránh
xa tôi một chút! Cái tên đáng giận này..” Hạ Dĩnh cố gắn muốn đẩy Táp
Nhĩ ra, nhưng hắn vẫn ‘bất động như núi’: “Anh có thể dẫn phụ nữ đi ăn
cơm, vì sao không thể có đàn ông ở nhà tôi?”
“Em đang ghen sao?” Táp Nhĩ nhẹ vuốt ve đôi môi của cô, trong ánh mắt có ý vẫn chưa thỏa mãn.
Lời của hắn khiến Hạ Dĩnh khẽ cứng đờ.
Ghen? Thì ra ngọn lửa không tên trong người cô là lửa ghen!
“Anh ở đây đùa gì thế?” Hạ Dĩnh đẩy cái tay quấy nhiễu tâm tư cô ra, lần thứ hai cô không thẻm để ý đến tình cảm khó hiểu này.
“Tôi muốn ghen,
cũng chỉ ăn dấm chua người đàn ông của tôi, anh muốn ở chung với người
phụ nữ nào, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi! Còn nữa, anh dựa vào cái gì mà trừng phạt tôi? Tôi muốn nói gì thì nói đó, mắc mớ gì đến anh!
Tôi thích giấu đàn ông ở nhà, không liên quan gì đến anh…Ưm..”
Táp Nhĩ lại lần
nữa cánh môi nóng bỏng của hắn hôn cô, chiếc lưỡi linh hoạt vọt vào
trong miệng cô, dáng vẻ tính chuẩn bị quất quit với cô, vô cùng muốn
đoạt đi tất cả hô hấp của cô, và tất cả sự phản kháng trong cái đầu nhỏ
của cô, hắn ngang ngược chỉ cho phép cô vì hắn giải phóng tất cả nhiệt
tình.
Mắc mớ gì đến
hắn? chỉ cần là chuyện của cô, đều thuộc quyền quản lý của hắn, cô muốn
phũi sạch quan hệ với hắn, đời này tuyệt đối không có khả năng!
Ai bảo cô gợi lên hứng thú của hắn!
Thấy cô liếc mắt
đưa tình với người đàn ông khác, hắn sẽ tức giận, thấy gương mật nhỏ
nhắn như thiên sứ ngủ say của cô, hắn sẽ sinh lòng yêu thương. Hắn cũng
không che giấu hứng thú với phụ nữ, ngược lại, hắn cũng không lừa dối
cảm giác của mình đối với phụ nữ, trước kia phụ nữ đối với hắn mà nói,
tuyệt đối chỉ là mong manh ngắn ngủi, nhưng giờ phút này, ôm người con
gái trong lòng, tuyệt đối không chỉ có vậy!
Mọi thứ của cô chỉ có hắn cửa che chở, người đàn ông khác, cho dù là nhà hàng kia, cũng không cho phép!
Đây là lần đầu tiên hắn nảy sinh ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy với người con gái!
Cuối cùng, nụ hôn nóng bỏng gần như cướp đi hô hấp của hai người rốt cuộc kết thúc, Hạ
Dĩnh dựa vào trong lồng ngực ấm áp của Táp Nhĩ, thở hổn hển.
Lúc này, cùng với bọn họ, có vầng sáng vàng của đèn đường, mặt trăng cong cong, và hơi thở ái muội trên đất…
—-@@@—-
“Nếu tôi nói cho anh biết, nhà tôi chỉ có mình tôi, anh có thể lập tức rời đi không?”
Được rồi! cô chịu thua, cô thỏa hiệp, cô thừa nhận hoàn toàn không đầu lại hắn
“Em cứ nói xem?” Vẻ mặt của Táp Nhĩ nở nụ cười đắc ý, muốn hắn rời đi thực sư là chuyện vọng tưởng, tuyệt đối không thể!
“Nhà tôi nhỏ như
vậy, căn bản không chứa được anh, nếu anh thật muốn ngủ ở nhà tôi, chỉ
có thể chen chúc trên sofa vừa nhỏ vừa hẹp, anh lại cao lớn như vậy, ngủ dậy nhất định đau nhức cả người, bây giờ anh quay về đường lớn, hẳn là
còn có thể đón ta-xi.” Hạ Dĩnh vẫn không từ bỏ thuyết phục.
“Tôi không ngại ngủ cùng một giường với em.” Táp Nhĩ cúi đầu nhìn cô, cười đến vô cùng tà ác.
“Nhưng tôi ngại!” Hạ Dĩnh tức g