
Hắn muốn dùng nụ
hôn, hôn đến những giọt nước mắt chưa khô trên gò má cô. Cũng cần phải
dùng nụ hôn, để cô cảm nhận được sự thật lòng của hắn.
Tia nắng ban mai
chiếu rọi khắp nơi, Hạ Dĩnh vẫn ở ngoài phòng cấp cứu chờ đợi tin tốt
lành xuất hiện, nhưng khi rút vào trong lòng ngực ấm áp của Táp Nhĩ, cô
không hề cô đơn bất lực nữa rồi.
—–@@@—-
“Mẹ….mẹ, mẹ có thấy chỗ nào không thoải mái không? Mẹ dừng dọa con sợ!”
Vừa thấy mẹ tỉnh
lại, hốc mắt Hạ Dĩnh lại lần nữa tràn đầy nước mắt, mọi sự lo lắng bất
an cũng theo nước mắt chảy ra mà dần dần biến mất.
Từ khoảnh khắc mẹ té xíu, sự lo lắng của Hạ Dĩnh liền liên tục chồng chồng chất chất, cho tới lúc này, nhìn thấy mẹ mở hai mắt ra, trái tim treo lơ lửng giữa
không trung, mới tạm thời an tâm mà hạ xuống.
“Bây giờ mẹ tốt hơn nhiều…thực xin lỗi, dọa con rồi…” La Lam dùng giọng nói yếu ớt an ủi con gái.
“Ở trên thế giới này, con chỉ có mình mẹ là người thân, con tuyệt đối không cho phép mẹ rời khỏi con!”
Vì không muốn lại đón nhận một lần hoảng hốt nữa, Hạ Dĩnh ngang ngược yêu cầu mẹ.
“Được….mẹ đáp ứng con, không có sự ‘phê chuẩn’ của con gái bảo bối…mẹ, mẹ…cũng không đi
đâu hết…..đừng khóc,….cười một cái.” Nhìn thấy con gái sống dựa vào nhau khóc đến ‘ruột gan đứt đoạn’, trong lòng La Lam dâng lên trăm điều
không nỡ.
“Ừm…” Hạ Dĩnh lau nước mắt trên mặt, khóe môi con lên.
Nhìn mẹ lúc nói chuyện vẫn thở phì phó, lại miễn cưỡng chống đỡ mí mắt, Hạ Dĩnh không đành.
“Mẹ, bác sĩ muốn
mẹ nghĩ ngơi nhiều, cho nên bây giờ con không nhao nhao với mẹ, nằm ở
chỗ này, cũng không đi đâu, nhưng mẹ phải đáp ứng với con, thân thể nhất định phải mau chóng khỏe lại, được không?”
“Ừm…mẹ đáp ứng
con.” La Lam dùng giọng nhỏ như tiếng mũi kêu nói xong, mí mắt mệt mỏi
cuối cùng cũng khép lại, miệng vô thức lẩm bẩm nói: “Mẹ còn chưa thấy
con mặc áo cưới, hơn nữa mẹ còn muốn mang tro cốt của cha con về Hoa
Liên, Đài Loan, quê nhà của chúng ta an tang, những chuyện này mẹ vẫn
chưa làm được, làm sao có thể ra đi được?”
La Lam nói xong, ý thức sớm đã trôi rất xa rất xa, bay qua lục địa Châu Mỹ, vượt qua Thái
Bình Dương rộng lớn, di đến phía đông có núi xanh, phía tây có biển vây
quanh trong thị trấn nhỏ giản dị, trong một căn nhà nhỏ ấm áp.
Hạ Dĩnh hoàn toàn không nói nên lời, bởi vì cô đã sớm bị lời nói này của mẹ làm cho sợ
đến nổi mất bình tĩnh, trong lòng rối loạn!
Từng chữ từng câu mẹ đã nói, tựa như nhắn nhủ… di ngôn của bà!
Cô sắp mất đi người thân cô yêu nhất sao?
—–@@@—-
May mà kết quả báo cáo kiểm tra, mẹ đột nhiên té xỉu là vì bị cảm, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, là có thể bình phục rất nhanh.
Nhìn hai gò má
của mẹ dần dần hồng hào, sự ngon miệng cũng ngày càng tốt, trái tim lơ
lững giữa không trung của Hạ Dĩnh, rốt cuộc có thể hạ xuống.
“Hôm nay Táp Nhĩ sẽ đến chứ?”
Sau bữa cơm tối, La Lam ngồi trên giướng bệnh, hỏi Hạ Dĩnh đang thay bà gọt trái cây.
Từ khi bà nằm
viện đến nay, mỗi buổi tối hết giờ làm Táp Nhĩ đều đến nhìn bà, thay vì
nói nhìn bà, chẳng thà nói đến nhìn con gái bảo bối của bà chuẩn xác
hơn.
Cũng may có hắn, bà mới có thể ở phòng bệnh cá nhân này.
“Sẽ! hôm nay công ty tương đối bận một chút, anh ta nói sẽ đến muộn một chút.”
Vừa nhắc đến Táp Nhĩ, gương mặt Hạ Dĩnh lặng lẽ hiện lên vẻ thẹn thùng sa vào bể tình.
Mấy ngày nay cô cũng được Táp Nhĩ an ủi, mới có thể chống chọi vượt qua.
“Nói cho mẹ,
không phải là con yêu Táp Nhĩ rồi chứ?” La Lam nhìn ra được, sự xuất
hiện của Táp Nhĩ, làm cho con gái có rất nhiều thay đổi.
Cân nhắc nhiều lần, Hạ Dĩnh quyết định không lừa gạt mẹ, ngượng ngùng gật đầu, cô nhìn mẹ chân thành thẳng thắn xác thực tâm ý.
“Còn cậu ta? Táp Nhĩ cũng yêu con sao?” Hạnh phúc của con gái là việc khiến bà bận tâm nhất.
“Ừm!”
Hạ Dĩnh lại gật
đầu, mặc dù cô không hề xác định được Táp Nhĩ đối với cô có thật lòng
hay không, nhưng cô tình nguyện tin tưởng rằng khoảnh khắc ở bên ngoài
phòng cấp cứu khi đó, hắn đối với cô là thật lòng, huống chi cô cũng
không muốn để mẹ lo lắng vì cô.
“Vậy là tốt
rồi…vậy là tốt rồi, nhìn thấy con tìm được người yêu con, mà con cũng
yêu người ta, là chuyện mẹ vui nhất, nếu có thể nhìn thấy con mặc váy
trắng, vậy mẹ thật sự…yên tâm.” Chỉ sợ rằng thân thể của bà không chống
đỡ được đến lúc đó.
“Mẹ! mẹ nghĩ đến
đâu rồi vậy?” Hạ Dĩnh tuy hờn dỗi nói, nhưng trong đầu cũng hiện lên
hình ảnh cô khoác tay Táp Nhĩ, đứng trước mặt cha sứ, hứa với nhau lời
thể thiêng liêng.
Cốc, cốc, cốc……sau một hồi tiếng gõ cửa, cửa phòng bệnh được đẩy vào.
“Táp Nhĩ, con đã đến rồi à!” La Lam vui mừng chào đón Táp Nhĩ đã đến.
“Anh…anh đã đến
rồi…” một giây trước còn nhớ hắn, một giây sau hắn liền xuất hiện ở
trước mặt cô, Hạ Dĩnh rụt rè liếc nhìn Táp Nhĩ một cái, liền hốt hoảng
cúi thấp đầu xuống, hai gò má trắng nõn cũng bất giác nhuộm ráng ngủ
sắc, cả trái tim điên cuồng đập thình thịch.
Táp Nhĩ bị vẻ mặt xinh đẹp này của Hạ Dĩnh làm cho kinh ngạc tại chỗ, hắn không chớp mắt
chăm chú nhìn Hạ Dĩnh tựa như có một thể kỉ dài, cuối cùng vẫn là ở giửa tiếng ho nhẹ của La Lam,