
ở phía cuối hành lang, Cầu An quay đầu, giọng nói có vẻ hưng phấn không
thôi, kéo tay Hạ Dĩnh hỏi: “Có phải anh ta rất đẹp trai, có phải rất đẹp trai hay không?”
“Ừm!” Hạ Dĩnh hít sâu một hơi, đem cảm giác trong lòng che dấu, trả lời qua loa.
Câu trả lời không tập trung của Hạ Dĩnh, khiến Cầu An chú ý, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hạ Dĩnh một cái, sau đó kêu to: “Oa! Cậu đỏ mặt rồi! đây là lần đầu tiên
mình nhìn thấy cậu đỏ mặt, chẳng lẻ cậu…..cậu thích tổng…..ưm…”
Cầu An còn chưa
nói xong, liền bị Hạ Dĩnh ở bên cạnh lấy tay che miệng, sau đó lại bị
kéo đi đến lối thoát hiểm, bởi vì cô thấy có người đang đi ra từ
R&D, cô thật không hi vọng tiếng kêu của Cầu An, khiến bất cứ ai chú ý.
Sau khi đóng lại
cửa thoát hiểm, mặc dù trong lòng Hạ Dĩnh vẫn gợn từng đợt song, nhưng
nét mặt đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, cô nhìn về phía Cầu An giải thích: “Bởi vì mình thiếu chút nữa té ngả, sợ hết hồn, nên
mới đỏ mặt, mình không có thích Tổng giám đốc, cậu đừng nói lung tung!”
“Mình không có
nói cậu thích Tổng giám đốc, mình nói cậu thích tổng……………. thống, cậu lo lắng cái gì?” Giọng điệu Cầu An có chút nhạo báng mà trả lời.
Mặc dù Hạ Dĩnh cô gắn muốn che giấu tất cả những gì vừa mới xảy ra, nhưng Cầu An đã mang
nét mặt ửng hồng của cô, sự hốt hoảng của cô toàn bộ lưu vào trong đầu,
quen cô lâu như vậy, đến nay đây là lần đầu tiên Cầu An thấy Hạ Dĩnh xảy ra ‘phản ứng’ với đàn ông, Cầu An làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này?
“Mình mới không
có……” Hạ Dĩnh đang muốn nói gì đó phản bát, nhưng ngẩng đầu lên, chỉ
thấy Càu An chau mày, khóe môi nở nụ cười true chọc, lại nghĩ thầm nhiều lời cũng vô dụng, dứt khoát không giải thích.
Dù sao mình
không có cái giảm giác kia….như cậu nghĩ, còn nữa, vì tai của mình, dạ
dày của mình, mình quyết định tự mình đi mua cơm trưa.” Đề đề phòng Cầu
An suốt dọc đường lại không ngừng tiếp tục vấn đề này
Dứt lời Hạ Dĩnh lập tức đi xuống cầu thang, Cầu an ở sau lưng cô kêu to: “Hạ Dĩnh, đây là tầng 28 đó………”
Hạ Dĩnh không trả lời, nhìn biểu hiện của Hạ Dĩnh, Cầu An tươi cười càng vui vẻ rồi.
Cô tin chắc Hạ Dĩnh đối với Táp Nhĩ có ‘cảm giác’, nếu không cũng sẽ không xuất hiện những cử chỉ khác thường này.
Đã nói mà! Có người con gái nào có thể kháng cự được hơi thở nam tính cùng mị lực của Táp Nhĩ Đế Tư.
Câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem thật có thể xảy ra!
Chỉ là, kết thúc
của Hạ Dĩnh có giống như trong truyện cổ tích, từ đó công chúa cùng
hoàng tử trải qua những ngày vui vẻ hạnh phúc không?
Ra khỏi lối thoát hiểm, đi về phía thang máy, Cầu An không khỏi cảm thấy lo lắng cho Hạ Dĩnh.
———-@@@———–
“Vừa mới
nãy…………rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vừa bước vào phòng làm việc của
Táp Nhĩ, Gaye không chờ đươc nữa liền trực tiếp hỏi.
Nếu không phải vì suốt dọc dường đi bị cản trở, một vài giám đốc buổi trưa lại không đi
ăn cơm trưa, mà còn bám chặt lấy Táp Nhĩ báo cáo một đống chuyện, Gaye
đã sớm hỏi đến rồi.
Loại tình huống
như ngày hôm nay anh cũng không phải mới thấy lần đầu, có ấn tượng sâu
sắc nhất chính là lúc ở đại học năm hai, hoa khôi của trường Khải Lâm Na đối với Táp Nhĩ trong lòng đã ngưỡng mộ từ lâu, nhưng Táp Nhĩ đối với
cô một chút hứng thú cũng không có.
Không tin Táp Nhĩ đối với người tràn đầy quyến rũ cùng nữ tính như cô không có hứng thú,
có lần cô còn ăn mặt hấp dẫn nóng bỏng mà đi qua trước mặt Táp Nhĩ sau
đó lại cố tình giả vờ té ngả, muốn nhân cơ hội này đến gần Táp Nhĩ,
nhưng kết quả vốn chỉ là giả vờ té ngã, lại bị chân dài của Táp Nhĩ cản
một cái, thật sự té chổng chân lên trời, trở thành trò cười cho mọi
người.
Từ đó về sau, bất cứ người phụ nữ nào vô tình hay cố ý té ngã, anh dường như cũng chưa
từng thấy qua Táp Nhĩ dừng bước, đỡ người ta một phen, dĩ nhiên trừ
những người phụ nữ hắn có hứng thú ra!
Đối với những cô
gái đẹp không nhất thiết phải có hứng thú, nhưng cái người hôm nay nhiều lắm cũng chỉ xem như ‘cô gái có dáng vẻ hoàn chỉnh’ thôi, Táp Nhĩ sao
có thể đối với cô ấy …………..
Táp Nhĩ ngồi
trước bàn làm việc, trong tay xoay xoay cây bút máy, khóe môi nở nụ cười tà mị giải đáp nghi vấn của Gaye: “Bị phụ nữ dây dưa đến chán, nên muốn đổi người phụ nữ sẽ không dây dưa.”
“Người phụ nữ sẽ
không dây dưa? Làm sao cậu biết cô gái vừa rồi sẽ là người không dây
dưa? Phụ nữ nào nhìn thấy cậu, không phải đều giống như con gấu mái nhìn thấy mật ong, bám chặt không tha, cô ta làm sao…..”
Dưới ánh sáng của bóng đèn hỏi, Gaye nhớ lại đoạn thoại đã từng nghe một cô gái nói qua, lúc này mới hiểu ra.
“Người con gái
kia chắc không phải là cô gái xấu xí đeo kính to trông như con ếch chứ?” Nếu thật như vậy, cẩn thận nghĩ kĩ lại, cô gái kia không đeo kính trông như con ếch, cũng không quá xấu!
“Chính là cô ấy!” Táp Nhĩ day hai đôi mày rậm, thoải mái dựa vào ghế trả lời.
Những lời nói
kia, đúng là khiến hắn chú ý, mà chuyện của Willa, lại làm hắn lần nữa
nghĩ đến cô, nhưng khiến hắn hoàn toàn có hứng thú với cô, tiến đến ra
tay giúp cô tránh khỏi cú ngã, hoàn toàn là vì……..nụ cười của cô!
Lúc ở hành lang
khâu R