
ng lên đôi mắt đen như mang theo sóng điện, liếc nhìn Hạ Dĩnh dò hỏi.
“Ở bên kia.” Hạ Dĩnh đưa tay theo trực giác, chỉ chỉ về phía công viên trung tâm.
Táp Nhĩ nhìn theo hướng Hạ Dĩnh chỉ, ngoài trừ nhìn thấy một mảng toàn cánh rừng xanh, thì cái gì cũng không có, điều này không khỏi làm khóe môi
Táp Nhĩ giương nhẹ.
Ngay lập tức, Hạ Dĩnh mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Dầy! Tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn, cô liền trở nên giống như kẻ đần vậy à!
Cho nên mới nói hắn là ôn thần nha, tốt nhất cô nên tránh xa hắn một chút!
Táp Nhĩ nhìn về phía bên trong túi giấy, có phát hiện mới, “Còn có khoai tây chiên….”
(@@)
“Đó là tôi muốn ăn đấy!”
Không đơi Táp Nhĩ nói hết câu, Hạ Dĩnh nhanh chóng đoạt lấy túi giấy. Mặc dù
bây giờ cô không muốn ăn gì, nhưng cũng không có nghĩa là buổi chiều cô
sẽ không đói.
“Ham-bơ-gơ, canh cộng thêm khoai tây chiên tổng cộng là ba đô-la, Ham-bơ-gơ tôi chỉ ăn một phần ba, canh chỉ uống hai ngụm, còn khoai tây thì tôi muốn ăn,
cho nên……..coi như anh cũng ăn hết một nữa.”
Cho dù hắn có là ông chủ của cô, nhưng không có nghĩa là phải để cho hắn ăn bữa trưa của cô mà không trả tiền.
Táp Nhĩ không nói một câu, chỉ là dùng ánh mắt thâm sâu khó dò mà nhìn thẳng cô.
Cô có nói sai gì không? Hạ Dĩnh bị Táp Nhĩ dùng ánh mắt dò xét nhìn, nhìn qua thật không biết phải làm sao.
“Anh…..anh sẽ không vì tôi không mời anh ăn cơm trưa, liền đuổi việc tôi đó chứ?” Hạ Dĩnh khẩn trương hỏi.
Cô đã quên,
hắn có quyền khống chế sự sống chết của cô, đúng là một nửa phần đó đối
với hắn không đáng kể gì, nhưng đối với cô mà nói, là cả một phần tiền
đi tàu điện ngầm nha!
Nhưng mà, cô cũng không thể vì một nửa phần đó, mà thất nghiệp, tổn thất quá lớn!
“Thú vị…..thú vị!” Táp Nhĩ đột nhiên bật cười.
Cái câu ‘thú
vị’ này của hắn là có ý gì hả? Hạ Dĩnh đột nhiên có dự cảm xấu, cảm thấy trong ánh mắt hắn khó nắm bắt được, giống như là che dấu điều gì đó,
nhưng cô lại không thể nào nói ra được.
“Tổng giám
đốc…..” hai vị nữ nhân viên vừa nói vừa cười đẩy ra cửa chính sân rộng,
người lọt vào tầm mắt của các cô cũng chính là nhân vật lớn mà họ không
thể nào ngờ được, điều này làm cho các cô vừa mừng lại vừa lo.
Vì tránh bị
hiểu làm, Hạ Dĩnh vội vàng dọn dẹp mặt bàn, cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Xem….xem như tôi mời anh đi!” Sau đó rất không tình nguyện trả lời Táp
Nhị một chút, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Cô đã quên đây là công ty, cũng may là những tình cảnh vừa rồi không có người nhìn thấy,
nếu không một nhân viên tạp vụ nho nhỏ cùng ngồi ăn thứ gì đó với đại
Tổng giám đốc, còn muốn hắn trả tiền, người không hiểu chuyện còn tưởng
rằng cô và hắn trong lúc đó có bí mật gì không thể cho ai biết a!
Nhưng trên thực tế, một màn hình ảnh này, đã đưa đến hiểu lầm rồi!
———@@@————
Tại bữa tiệc kỉ
niệm tròn 50 năm của Tập Đoàn Đế Tư ở hội trường diễn ra vào buổi tối
người mặc bộ trang phục xinh đẹp gợi cảm màu đen chính là Cầu An, vừa
bước vào đã nghe thấy tiếng mọi người huyên nào trong hội trường, ở 5A
sau khi tìm không thấy Hạ Dĩnh, quyết định đi đến khu ăn uống, ăn một
chút gì nho nhỏ, cúng tế cái bụng cũng vì mặc trang phục đẹp lại đói
meo, kết quả lại ngoài ý muốn gặp Hạ Dĩnh ở đó.
“Hạ Dĩnh, cậu mặc cái gì lên người vậy hả? Còn mang cái kính con nhái này nữa!”
Nhìn thấy
trên người Hạ Dĩnh áo trắng quần đen, còn có cái áo may ô (tựa như áo
khoác nhưng 3 lổ không có tay áo và cổ áo), đặc biệt là trên mặt đeo cái kính con nhái to kia, Cầu An quả thực sắp té xỉu.
“Phục vụ đều ăn mặc như vậy mà!”
“Dĩ nhiên
mình biết phục vụ mặc như thế nào, ý của mình là….” Đột nhiên, Cầu An
hiểu ra: “Chẳng lẻ cậu vì kiếm tiền, mà tình nguyện đến làm phục vụ
sao?”
“Cậu đúng là người hiểu mình.” Hạ Dĩnh cười đáp lại.
Mỗi ngày tiền lương tăng gấp đôi thật cám dỗ, cô làm sao có thể bỏ qua, hơn nữa cô còn dặc biệt chọn phục vụ ở khu thức ăn, như vậy lúc đói bụng,
bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, nhiều thuận tiện, mà cô đeo kính cũng là
vì muốn nhìn rõ thức ăn hơn, thị giác được hưởng thụ mà cả vị giác cũng
thỏa mãn.
“Cho nên cậu đối với ‘giấc mơ của cô bé lọ lem’ cũng không có hứng thú sao?”
Hạ Dĩnh lắc đầu nói: “Cảnh trong mơ và thực tế dù sao cũng có khoàng cách quá lớn, mà mình, thích đối mặt với hiện thực.”
Nhớ đến lần trước lúc hỏi ở cầu thang, Hạ Dĩnh đỏ mặt dáng vẻ động lòng,
Cầu An nhớ đến lẩm bẩm nói: “Như vậy cũng tốt, cách xa Tổng giám đốc một chút, mới không bị tổn thương.”
“Hả? Cậu nói
gì?” Đột nhiên có âm thanh lớn phát ra, lời của Cầu An hoàn toàn bị dìm
tắt, Hạ Dĩnh không thể làm gì khác hơn là phải kéo căng cổ họng, lớn
tiếng hỏi.
Cầu An chỉ
cười lắc đầu, sau đó diễn tả hành động hướng về trước, ý bảo cô muốn đến trung tâm hội trường, bởi nơi đó vừa phát ra tiếng ồn lớn, đang tập
trung rất nhiều nhân viên nữ vừa ăn mặc lại trang điểm xinh đẹp, tất cả
đều đang nín thở chờ ma thuật của nàng tiên có thể chọn trúng trên người mình, trở thành Cinderella trong ‘giấc mơ của cô bé lọ lem’, mà cô
đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù cảnh trong mơ và hiện thực chênh