
lệch rất lớn, nhưng có thể cùng
người tình trong mộng là Táp Nhĩ Đế Tư này, cùng khiêu vủ một đêm, như
vậy cũng thỏa mãn.
“Các cô gái
xinh đẹp, bây giờ chính là muốn chọn ra ‘cô bé lọ lem’, các cô sao lại
ăn mặc giống như công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp lại giống như hoàng hậu
xấu xa như vậy? vậy những bậc thầy tạo hình của chúng tôi bị chiếm mất
việc không còn gì để làm a!” Lúc này, người đảm đương nhiệm vụ điều
khiển chương trình chính là trợ lý Tổng giám đốc—Gaye, anh chỉ người đàn ông ăn mặc tương đối có ciảm giác thời thượng bên cạnh mình nói.
Gaye vì để hợp
với chủ đề ‘giấc mơ của cô bé lọ lem’ này, cũng vì muốn nhìn cô gái mang kính con nhái lớn kia một chút, rốt cuộc ăn mặc thật đẹp, đặc biệt tìm
đến tập đoàn “Phỉ Tư” là công ty người mẫu có nhà tạo mẫu hàng đầu, để
xem dưới sự khéo léo của anh ta, ‘cô bé lọ lem’ có trở thành ‘công chúa’ hay không?
“Nhưng mà, tôi
thích những nữ hoàng hư hỏng xinh đẹp, những cô gái xinh đẹp, lỡ như
không được chọn trúng, tôi bằng lòng chờ các cô cùng khiêu vũ đây.”
Dứt lời, Gaye
nhìn về phía dưới khán đài đôi mắt quyết rũ phát ra một tia mê hoặc, lập tức dẫn đến tiếng thét chói tai của mọi cô gái.
“Tốt lắm, bây giờ lập tức tiến hành việc chính của ngày hôm nay, ánh sáng xin chuẩn bị.”
Bỗng chốc, cả hội trường lâm vào tình trạng tối đen, một cột ánh sáng mạnh mẽ, từ trên
sân khấu hướng quét xuống dưới khán đài, mà quy tắc của trò chơi là, khi ánh sáng dừng lại trên người nào cuối cùng, thì người đó được chọn là
cô bé lọ lem.
Ai có thể là chim sẻ được chọn trúng đây? Ánh mắt mọi người cũng di động theo ánh đèn,
trừ Hạ Dĩnh, hiện tại cô chỉ có hứng thú với thức ăn ngon món điểm tâm
ngọt ở trước mặt.
Hạ Dĩnh giải
quyết xong một cái bánh ngọt yêu thích, đang oán trách hội trường quá
tối, hại cô không nhìn thấy thức ăn ngon thì trước mắt đột nhiên sáng
chói, làm cô có chút không thích ứng được mà chớp chớp mắt, đợi khi
thích ứng với ánh sáng xong, lúc này mới phát hiện bầu không khí xung
quanh có chút kỳ lạ.
Tại sao chỉ có chỗ cô có ánh đèn sáng chói, những chỗ khác đều tối đen như mực? chuyện gì xảy ra?
“Tại sao chọn cô ta? Cô ta là nhân viên của công ty sao?”
“Bộ dạng xấu như vậy!”
“Chính vì chúng ta ăn mặc quá đẹp, hội đồng chỉ muốn chọn cô bé lọ lem mà thôi.”
“Hạ Dĩnh, cậu
được chọn trúng rồi!” Cầu An vừa thấy ánh đèn rơi trên người Hạ Dĩnh,
vội vàng từ trong đám người chen ra ngoài, đến trước mặt cô, hưng phấn
nói.
Qua lời nói của Cầu An, rốt cuộc cũng làm Hạ Dĩnh hiểu đã xảy ra một chuyện không nên xảy ra.
Phản ứng đầu tiên cùa cô sau khi hoàn hồn, là nhanh chóng né tránh cái ánh đèn không nên chiếu vào cô kia.
Không biết làm
sao, cái ánh sáng đáng giận kia như đang muốn chống đối với cô, bất luận cô né tránh như thế nào, cuối cùng vẫn chạy không khỏi.
“Cô bé lọ lem,
đừng trốn tránh nữa, có thể cùng hoàng tử khiêu vũ, đúng là giấc mộng
của các cô gái, cô né tránh như vậy không phải quá kiêu căng đi!” Nhà
tạo mẫu Gucci đã sớm ở một bên chờ đợi, nâng chiếc cằm cao ngạo, vẻ mặt
khinh thường nhìn Hạ Dĩnh nói.
Chậc chậc chậc!
Con gái một chút hấp dẫn cũng không có, làm sao xứng với Tổng giám đốc
cao lớn anh tuấn lại đẹp trai! Ai….chỉ tiếc Tổng giám đốc không thích
đàn ông! (@@) Vẻ mặt Gucci căm ghét nhìn Hạ Dĩnh từ trên xuống dưới,
trong lòng thầm phê bình.
“Anh!” trong lòng Hạ Dĩnh lập tức bộc phát lửa giận, cô quyết định không thể trở thành
tiêu điểm bị mọi người nhìn chằm chằm, muốn lách người đi.
Đáng tiếc, không như mong muốn.
“Buông tôi ra!
Các người buông tôi ra…” Gucci vừa thấy Hạ Dĩnh nhấc chân muốn nhanh
chóng chạy đi, lập tức chỉ thị hai phụ tá sau lưng bắt lấy cô, mang cô
vào phòng tạo mẫu đã được chuẩn bị ổn thỏa.
“Oa….”
“Trợ lý…..bên này….bên này….”
Một lời nói của Gaye, quả nhiên đưa đến đồng bào chị em phụ nữ ở dưới khán đài một hồi điên cuồng.
Theo đó giai điệu Waltz vang lên, từng đôi một cũng theo đó lần lượt bước ra sàn nhảy, khiêu vũ theo điệu nhạc.
Trong lúc đó,
dưới ngọn đèn trong phòng điều khiển, môi của Táp Nhĩ Đế Tư giương lên
nở nụ cười tà mị, ưu nhã thưởng thức vị cà phê trong miệng.
Bày ra trước mặt hắn chính là một phần tư liệu nhân sự của Hạ Dĩnh.
Cô đã thành công khơi dậy hứng thú của hắn đối với cô! Trước khi cô chưa làm hắn thỏa mãn, cô tuyệt đối không trốn được!
Trò chơi, sắp có gặt hái!
Rất đẹp, thật sự rất đẹp.” Vừa thấy Hạ Dĩnh xuất hiện trong bộ quần áo, nhà tạo mẫu Gucci lập tức phát ra lời tán thưởng.
Hạ Dĩnh mặc trên
người bộ lễ phục màu rượu đỏ, bả vai mảnh khảnh của cô lộ ra xương xanh
gợi cảm, thiết kế ngực thấp làm cho người ta mơ màng cảm thấy bộ ngực
như ẩn như hiện, chất liệu vải tơ tầm ôm sát thân người, làm lộ ra mọi
đường cong lung linh duyên dáng của cô không chút bỏ sót.
“Tôi không muốn mặc loại trang phục này!” Đôi mắt quyết rũ của Hạ Dĩnh có màu gõ mun, đang hừng hực lửa giận.
Từ lúc bị áp chế
bắt vào phòng tạo hình, cô luôn bị người ta thao túng, thoáng cái giữ
lấy tóc cô, thoáng cái lại bôi bôi trét trét lên mặt cô, không một ai để ý