
.
"Không nghĩ tới tính tình Lãnh tổng cũng sẽ vội vàng xao động, nhìn không ra."
"Anh có ý gì?" Lãnh Nghiêm nhìn cô bị Hạ Thiên Triệu ôm trong ngực,
chỉ cảm thấy chói mắt, người đàn ông này căn bản không xứng có được
Aily.
Hàn Nhất Nhất nhìn không được, cô không muốn Lãnh
Nghiêm ở trước mặt Hạ Thiên Triệu tiếp tục thất lễ, lại càng không muốn
Lãnh Nghiêm vì cô mà cùng Hạ Thiên Triệu lại kết thù kết oán.
"Lãnh tổng, anh ấy là chồng tôi." Cô nói xong, khóe miệng mang theo nụ cười. "Không nghĩ tới hai người lại quen biết."
Việc này như một thứ va vào đầu Lãnh Nghiêm
Lãnh Nghiêm còn đang kinh ngạc, không có thời gian lấy lại tinh thần,
Hạ Thiên Triệu cười nói: " Lãnh tổng, hiện tại là thời gian tan tầm, tôi có thể mang vợ tôi đi ăn cơm chứ?"
"Lãnh tổng, chúng tôi đi
trước." Hàn Nhất Nhất hơi cúi đầu, lại thoáng nhìn vẻ mặt anh trong mắt
hiện lên có một tia đau xót, trong lòng cũng căng thẳng theo.
Lãnh Nghiêm buộc chính mình cười, "Vậy không làm phiền thời gian của Hạ
thiếu cùng cô Hạ , còn có, năng lực làm việc của cô Hạ rất tuyệt!"
Hàn Nhất Nhẩt bị Hạ Thiên Triệu kéo lên xe, xe Lãnh Nghiêm từ bên kia đi tới, hai chiếc xe gặp thoáng qua.
Trong xe Hạ Thiên Triệu, Hàn Nhất Nhất một câu cũng không nói.
"Muốn ăn gì? Đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây?" Hắn nắm tay lái, ánh mắt nhìn đường phía trước.
Hàn Nhất Nhất chỉ nhìn ngoài cửa sổ, nhìn xe chạy qua chập chờn, về
phần Hạ Thiên Triệu vừa mới nói gì, cô hoàn toàn không biết, giống như
còn đang đắm chìm trong thể giới của chính mình.
Hạ Thiên
Triệu mạnh mẽ lái xe chạy đến một bên đường, giẫm lên phanh, Hàn Nhất
Nhất mất trọng tâm, theo xe lắc lư một chút, nhìn Hạ Thiên Triệu trầm
mặc, trong lòng một trận run rẩy.
"Làm sao vậy?" Cô có chút bất an hỏi.
"Em muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?" Hắn cố kiềm chế bản thân
"Gì cũng được" Cô tùy ý nói.
"Cái gì cũng nói gì cũng được, hiện tại em phải nói cho anh biết là đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây." Hắn đột nhiên tức giận, nghĩ đến cô vừa
rồi say sưa lại là bởi vì cái tên Lãnh Nghiêm chết tiệt kia, hắn liền
không khống chế được phát hỏa.
"Ăn một bữa cơm, tại sao nhất
định phải lựa chọn như vậy chứ? Anh muốn ăn đồ ăn Trung Quốc thì ăn đồ
ăn Trung Quốc, muốn ăn cơm Tây thì ăn cơm Tây." Hàn Nhất Nhất cũng buồn
bực theo, vốn dĩ trong lòng phiền muộn, bị hắn làm cho càng thêm bực
"Bảo anh muốn ăn, anh đang hỏi em muốn ăn gì." Hạ Thiên Triệu ngầng
đầu cùng cô nhìn nhau, tia lửa trong mắt hai người quấn quýt lấy nhau.
"Có phải cảm thấy đồ ăn Trung Quốc cũng ngon, cơm Tây cũng ngon hay
không, hai thứ đều muốn ăn."
Ngữ khí hắn bắt đầu trào phúng.
"Tôi không muốn ầm ĩ với anh, muốn ăn cơm thì chúng ta đi ăn cơm, cho
dù cả hai đều muốn ăn, anh nói phải một người đàn ông phải yêu thương
vợ, vậy anh cho tôi ăn hai thứ thì phải làm thế nào đây?"
Cô
biết ý tứ của hắn nhưng cô cố tính trả lời theo ý mình, Cái gì đồ ăn
Trung Quốc hay cơm Tây, không phải là ám chỉ cô là phụ nữ có lòng tham
không biết nhục sao, vậy được rồi cô theo hắn.
"Được, em đã
muốn ăn, vậy buổi tối hôm nay em phải ăn cho anh xem, nếu ăn không được, cũng đừng về nhà!" Hạ Thiên Triệu giống như đứa trẻ dỗi, mạnh mẽ khởi
động xe, chuyển động tay lái , rất nhanh đi ra đường.
Trong
nhà hàng trang trọng, tao nhã mà có một chút thâm trầm, bởi vì bên trong không có đèn, chỉ có ánh nến, trên từng cái bàn là một đóa hoa lan nhỏ
cũng một cái ly thủy tinh.
Bên trong đại sảnh, bàn rất ít, không có âm thanh ồn ào, chỉ có tiếng đàn vi-ô-lông du dương.
Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu nhìn nhau mà ngồi, chỉ là vửa ngẩng
đầu, có thể thấy nhau, Hạ Thiên Triệu nói với phục vụ ở trước mặt gọi đồ ăn Trung Quốc, còn có cơm tây, hơn nữa còn có một đống thức ăn khác
Hàn Nhất Nhất sao lại không biết, hắn chơi cô, thách đố cô.
Không mất nhiều thời gian, thức ăn được mang lên, Hàn Nhất Nhất nhìn
đồ ăn được bưng lên tinh xảo như bức tranh, có chút không đành lòng
xuống tay lại giống như vội vã muốn nếm thử
"Đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây, đều có, đừng nói anh không thương em."
"Cảm ơn yêu thương của anh." Cô nghiến răng nói.
"Chồng thương vợ, vợ đương nhiên cũng sẽ không làm thất vọng tâm ý
chồng, ăn đi!" Cùng hắn giả ngu, hắn làm cô như người câm ăn liên tục,
có muốn nói không nên lời, hắn biết rõ tình tình cô mạnh mẽ không cúi
đầu.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không lãng phí!"
Hàn Nhất
Nhất đã bắt đầu động đũa, thức ăn này, mỹ vị tinh xảo, nhưng số lượng
đều rất ít, cô nghĩ hẳn là Hạ Thiên Triệu không biết, Hàn Nhất Nhất cô
sức ăn luôn luôn tốt, hay nhất là cô thuộc kiểu người ăn thế nào cũng
không béo.
Hạ Thiên Triệu ngồi vào chỗ đối diện cô, hắn thật muốn nhìn cô nuốt trôi hai phần ăn này như thế nào.
Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện chính mình đoán sai rồi, đối với
sức ăn của cô gái này, hắn quá coi thường, cô gái này cư nhiên không
nhanh không chậm đem từng phần đồ ăn ăn hết, hơn nữa vừa ăn vừa đắc ý
nhìn hắn
Phụ nữ ở trước mặt hắn, phần lớn ăn một chút đã nói
no rồi, nếu không thì nói thức ăn này béo, nhiệt lượng cao, t