
ba tuổi, tay lại không
cẩn thận bị thành như vậy, hơn nữa là hai tay.
"Giai Trừng,
con thật sự không cần lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ tự chăm sóc bản thân, con
mau trở về đi!" Ngô Tĩnh giờ phút này không dám khóc, nhưng bà lại càng
không muốn nói ra chân tướng.
"Mẹ, con là con gái mẹ, trên thế giới này, chỉ có con là người thân mẹ nhất, mẹ vì cái gì lại nói dối
con? Tại sao? Chẳng lẽ mẹ nhất định phải trơ mắt nhìn thấy con khổ sở
đau lòng sao?"
"Giai Trừng, không phải như vậy, mẹ chỉ hy vọng con sống tốt, sống hạnh phúc là được." Ngô Tĩnh giải thích. "Mẹ nói cho con biết, có phải bác gái làm hay không? Mẹ nói đi." Giai Trừng có chút không khống chế được cảm xúc.
"Con không nên hỏi, mẹ nói mẹ
sẽ tự chăm sóc mình, con nhất định phải cẩn thận, chăm sóc mình cùng
Chính Dương có biết hay không." Ngô Tĩnh căng thẳng mà lo lắng nói
"Mẹ, mẹ nói lời này có ý gì?" Uông Giai Trừng lau khô nước măt hỏi: "
Có phải bác gái uy hiếp mẹ không? Có phải bác nói nếu mẹ không nghe lời
của bác ý, bác ý bảo Uông Giai Vi làm cho con cùng Chính Dương ở Hạ gia
không yên, có phải như vậy hay không?"
Uông Giai Trừng nhạy cảm mà sắc bén.
"Đúng vậy, Giai Trừng, cho nên con mau trở về, tin mẹ, mẹ nhất định sẽ chăm sóc chính mình." Ngô Tĩnh lại một lần nữa mà thúc giục cô ta, bà
thực sự rất lo lắng con nhỏ Uông Giai Vi kia sẽ không từ thủ đoạn
Uông Giai Trừng dường như hiểu rõ. "Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ chờ con! Đợi
con một thời gian nữa, người một nhà chúng ta nhất định sống tốt qua
ngày!"
Cô ta tạm biệt mẹ, nắm bắt thời gian trở về Hạ gia. Cô
ta thực sự lo lắng, người đàn bà Uông Giai Vi này, chuyện gì đều có thể
làm được, lòng của cô ta treo ở trên không trung. Bóng dáng Hạ Chính Dương chạy qua chạy lại trong phòng Ngải Châu Bích, nó
chạy khắp nơi, đột nhiên một thứ làm cho mắt nó sáng lên " Thứ này đẹp
quá."
Bàn tay nhỏ bé của nó cầm chặt ngọc bội mà hôn vài cái, sau đó bóng dáng nhỏ bé cầm ngọc bội, chạy ra ngoài
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy tiểu Chính Dương một mình chạy, không có người hầu, có chút lo lắng, nó chạy đến chỗ có nước chơi. Bóng dáng thằng nhỏ đi bộ thật đáng yêu, nhoáng một cái vụt qua, giống như con chim cánh
cụt nhỏ
"Có một tiểu bảo bối thật tốt, không biết mình khi nào thì mới có." Trong lòng cô có chút hơi chạnh lòng (Chị nên đi nói
chuyện với anh Thiên Triệu ==’)
Nhìn thấy đứa nhỏ càng chạy càng xa, đi đến chiếc cầu nhỏ bên hồ, cô lo lắng, ở phía sau gọi nó lại.
"Chính Dương."
Thân thể nhỏ bé dừng lại, quay đầu lại nhìn Hàn Nhất Nhất, nó làm mặt quỷ, nỉ non gọi: " Bác!"
"Đến đây, cho bác hôn một cái!" Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của nó, tình thương của người mẹ trong lòng cô trào ra, nhịn không được hôn khuôn
mặt nhỏ nhắn của nó vài cái.
"Chính Dương, nói cho bác, con muốn đi đâu?" Cô lộ ra nụ cười đáng yêu, nháy mắt với Hạ Chính Dương nói.
"Bác, bác dẫn con đi tìm mẹ được không?" Hắn nỉ non nói
"Vậy con nói cho bác, mẹ đi đâu? Con muốn tìm mẹ làm gì?" Cô chỉ cần nghe giọng Chính Dương, liền rất muốn nghe nó nói nhiều.
"Con tìm được một thứ rất xinh đẹp, con muốn cùng mẹ chia sẻ." Nói
xong, nó đưa ngọc bội sáng trong tay ra, cười hỏi Hàn Nhất Nhất: " Bác,
có phải rất được không?"
Miếng ngọc bội mang theo chữ "An" như mặt trời chính ngọ chói chang chói mắt, Hàn Nhất Nhất đột nhiên nín thở.
"Bác, bác dẫn con đi tìm mẹ được không?" Tiểu Chính Dương vui vẻ như trước.
"Chính Dương, cho bác nhìn xem được không?" Cô cố làm cho khuôn mặt
mình tươi cười thoạt nhìn tự nhiên, nhưng không thể tránh khỏi cứng
ngắc.
Hạ Chính Dương không do dự liền đưa cho Hàn Nhất Nhất,
bởi vì trong tâm hồn non nớt của nó, Hàn Nhất Nhất có thể tin tưởng, bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy nó sẽ hôn nó, cho nó ăn ngon thật là tốt
Tay Hàn Nhất Nhất nắm ngọc bội hơi run rẩy, thậm chí trong mắt nước mắt cũng rưng rưng " Mẹ. . . mẹ. . ."
Hạ Chính Dương nghiêng đầu thấy Hàn Nhất Nhất chảy nước mắt.
"Bác, bác không vui sao? Bác nhớ mẹ à? Tại sao bác gọi ngọc bội là mẹ? Ngọc bội là mẹ bác sao?" Tâm hồn non nớt, mang theo vô số nghi vấn.
Cô nắm ngọc bội quen thuộc trong tay, đau lòng.
Tay Hạ Chính Dương nhỏ bé kéo góc áo Hàn Nhất Nhất. " Bác, đừng khóc, đừng khóc, Chính Dương chơi với bác được không?"
"Chính Dương thật ngoan, nói cho bác, cái này lấy ở đâu?" Hàn Nhất Nhất mau lau nước mắt trên mặt.
"Cái này con tìm được từ trong phòng của bà, con thấy thật đẹp, rất
thích, con muốn nói cho mẹ!" Nói xong nó cười khanh khách, vui vẻ nhìn
Hàn Nhất Nhất, thứ tốt sẽ cùng mẹ chia sẻ, đó là suy nghĩ của Hạ Chính
Dương ba tuổi.
"Chị dâu!" Một giọng nữ khá rõ ràng vang lên
Hàn Nhất Nhất ngẩng đầu, nhìn thấy Uông Giai Vi bụng hơi nhô ra đi
tới, hiện tại bụng của ả đã to lên một chút, nhìn ra được là phụ nữ mang thai.
"Giai Vi" Cô lau khô nước mắt, quay sang mỉm cưởi nhìn ả.
"Chính Dương. . ." Ả cười rất thân thiết, lại làm cho Hàn Nhất Nhất thấy run rẩy.
Bà nội luôn muốn nó gọi ả là mẹ hai, nhưng Chính Dương không thích gọi ả là mẹ hai, bởi vì nó ghét ả, ghét cha trở về thời gian ở cùng người
đàn bà này nhiều hơn ở cùng m