
hiểu cơ chứ?
“Anh không cần, anh chỉ để ý em có đau hay không thôi.”
Đôi mắt Mục Thanh Y bắt đầu ươn ướt, cô lắc đầu, “Anh...” Nước mắt không kiềm
được rơi xuống.
“Gả cho anh.” Anh vươn tay lau nước mắt cho cô, ánh mắt vững vàng nhìn cô, “Anh
sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Cô vẫn lắc đầu, nước mắt lại rơi càng nhiều, “Không thể.” Người đàn ông tốt như
vậy cô không thể hại anh, anh đáng có được người con gái tốt.
“Vì sao?”
“Tôi không thương anh mà.” Tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng cảm kích cảm động cũng
không phải là tình yêu, thích cũng không phải là tình yêu.
“Em vì anh mà khóc, như vậy đủ rồi.”
Sao anh chàng này lại ngốc như vậy, sao nói thế nào cũng không hiểu? Mục Thanh
Y cảm thấy vô cùng bất lực.
“Tôi mệt lắm rồi, muốn nghỉ ngơi.” Quên đi, nói không thông sẽ không nói, không
nghĩ tới mình sẽ gặp được loại người si tình này, đây là trên trời ban ân, hay
là thử thách?
Anh đắp chăn cho cô, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh trở về bảo mẹ anh hầm
canh bổ cho em.”
Mãi đến lúc nghe được tiếng đóng cửa, Mục Thanh Y mới từ từ mở mắt ra, cảm thấy
thất bại vỗ vỗ trán, không khỏi âm thầm rên rỉ. Vì sao mọi chuyện luôn phát
triển không giống như cô đoán?
Lúc trước nghĩ rằng chỉ cần Long Dật Thần không hứng thú với mình nữa, tất cả
sẽ có thể trở lại như cũ, cho nên cô cố ý khiến mình lôi thôi lếch thếch, cố
gắng làm mình xấu đi, đáng tiếc ngược lại làm cho anh yêu cô. Lúc này cô muốn
mượn cơ hội làm cho La Chí Hiên bỏ qua cho mình, kết quả anh cố tình bị hỏng
đầu óc muốn kết hôn với cô.
Từ khi nào mình lại thành đồ bị tranh đoạt? Cô cười tự giễu. Thế giới này quả
thực điên cuồng nha!
Mặc kệ mặc kệ, bọn họ muốn điên sẽ theo bọn họ, bây giờ cô cần là nghỉ ngơi, cô
sẽ tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, sau đó sống vui vẻ một lần nữa.
Đó là ông lão rất kỳ
quái, đây là kết luận Mục Thanh Y đưa ra sau khi quan sát hồi lâu.
Ông ấy không giống đến khám bệnh, tinh thần hăng hái của ông lão kia có thể so
sánh với người trẻ tuổi, hơn nữa đi đường cũng có thể nói mạnh mẽ, thậm chí
không cần gậy chống — những ông lão bình thường ăn mặc giống như ông, đều đã có
một cây gậy rất dài để tôn lên thân phận.
Mỗi lần cô đến bệnh viện giúp ba làm vật lý trị liệu, luôn sẽ rất trùng hợp
chạm mặt ông, khéo đến cô cũng muốn tiến lên đến gần, chủ động hỏi ông đến tột
cùng có chuyện gì.
Chỉ là, gần đây cá tính xúc động của cô có chút giảm bớt, có thể là vì nguyên
nhân suýt nữa làm mẹ! Mục Thanh Y như có chút đăm chiêu nghĩ ngợi.
“Thanh Y, chắc mệt rồi, uống nước chanh.”
Nghe được giọng nói đó cô cũng rất muốn biến mất. Lại tới nữa! Nhìn ly đồ uống
đưa tới trước mặt mình, cô cười không nổi.
“Bác sĩ La, hôm nay không phải anh nghỉ sao?” Rõ ràng đã tính kĩ anh không ở
đây rồi mà.
“Anh nghe bác trai nói, hôm nay em sẽ đến giúp bác làm vật lý trị liệu, cho nên
tới đây, dù sao một mình nghỉ ở nhà cũng không có gì vui.”
Mục Thanh Y thật muốn điên lên, “Anh không nhìn thấy rừng rậm phía sau tôi hả?”
Làm ơn, có thể buông tha cô hay không? Bao nhiêu cô gái tốt xếp hàng muốn gả
cho anh, sao cứ mỗi ngày bám theo cô, cũng sẽ không có kết quả.
“Rừng rậm ở đâu? Anh chỉ nhìn thấy...” Anh đang nói thì dừng lại vì nhìn thấy
bóng người cao lớn kia.
Là một người đàn ông đẹp trai phong độ, có điều, sắc mặt người này rõ ràng thực
âm trầm, hai mắt lạnh lùng phóng ra những con dao vô hình nhìn mình chằm chằm,
hình như rất muốn nhào lên chặt đứt cổ anh! La Chí Hiên không tự chủ được rụt
bả vai.
“Anh nhìn thấy gấu Bắc Cực hay là ma giết người —” cô trêu tức nhướng mày, buồn
cười quay đầu, sau đó nụ cười bị đông cứng lại.
“Xem ra em sống rất vui vẻ.” Giọng nói lạnh như tiếng oan hồn đòi mạng từ địa
ngục truyền đến.
Khóe miệng cô kéo rồi kéo, cố gắng nhưng vẫn không thể kéo ra một nụ cười, “Lại
đến Australia bàn bạc công việc?” Cho dù làm tình nhân không thành, ít nhất làm
bạn bè vẫn được mà.
Ánh mắt La Chí Hiên nghi ngờ nhìn sự lưỡng lự giữa hai người.
“Tới tìm em.”
“Vậy sao?” Cô cúi mắt tiếp tục khuấy động cây cỏ dưới chân, “Chúng ta đã kết
thúc rồi.”
“Anh chưa từng nói.” Khi anh một mình bực mình buồn rầu, cô ở bên cạnh người
khác vừa nói vừa cười, chính mắt thấy tất cả khiến cho anh muốn bóp chết cô.
“Vậy hôm nay anh nghe rồi đó, chúng ta kết thúc rồi.” Cô ngẩng đầu nhìn anh,
nói rõ ràng.
“Mục Thanh Y —” anh vươn tay túm cô lên.
“Sao?” Cô khiêu khích nhướng mày.
“Đừng chọc giận anh.”
“Vậy thật ngại, hình như trời sinh em đã có thể dễ dàng chọc giận người khác
mà.” Anh giống như bình thường đang giận cô, cho dù có lúc cô cảm thấy rất khó
hiểu.
“Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao với em bây giờ?” Cô độc đáo như thế này, đặc
biệt đến toàn bộ định lý trên người những cô gái khác đều mất tác dụng với cô.
“Buông tay.” Cô cúi đầu nói.
“Buông tay?” Anh cũng muốn, cho dù vùi đầu ở trong đống văn kiện chồng chất như
núi, bay tới bay lui ở các nơi trên thế giới, chỉ cần rảnh rỗi, hình ảnh của cô
liền tràn ngập trong đầu, khiến anh cảm thấy suy sụp.
“Chúng ta không hợp nhau.”
Long Dật Thần lạnh lùng nh