
ế thôi. Sợ gì chứ!
Tìm được lý do rất ư là
“hợp lý”, anh cũng phóng khoáng chấp nhận.
Hà Thu Nhiên tinh mắt
thấy anh đang muốn mắng mình lại im miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt giờ cũng
buông lỏng ra, biết rõ việc chườm nóng có tác dụng, vì thế cô khẽ mỉm cười,
không nói thêm gì nữa chỉ ở bên coi giữ, chỉ cần khăn mặt hơi lạnh một tí, cô
liền ngâm vào nước ấm sau đó vắt khô rồi tiếp tục đắp lên trên chỗ đau.
Cứ như vậy, hai người mặc
dù không mở miệng nói chuyện, nhưng lại khó có được lần đâu tiên chung sống hòa
bình cùng một chỗ, bầu không khí thật yên tĩnh và thanh bình.
Sau một hồi lâu, chậu
nước dần dần nguội lạnh, Hà Thu Nhiên cũng thấy chườm nóng đã đủ, lúc này mới
giúp anh mặc quần trở lại, sau đó thu dọn mọi thứ chuẩn bị rời đi, ngay lúc cô
vừa đi tới cửa, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp.
“Cám ơn!” Rúc người trong
mền, Bàng Sĩ Bân bực dọc cảm ơn. Nhờ cảm giác nhẹ nhõm thoải mái sau khi chườm
nóng, cộng thêm sáng sớm đã bị cơn đau nhức phá giấc ngủ, anh giờ cảm thấy mệt
mỏi, bắt đầu bùn ngủ.
Quay đầu lại, thấy hai
mắt anh nhắm chặt, Hà Thu Nhiên mỉm cười, “Không cần khách sáo.” Dứt lời, cô
nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, không muốn làm phiền người đàn ông đang nằm trên
giường
Trên chiếc giường lớn
trong phòng, Bàng Sĩ Bân vùi mình trong chăn mềm mại, dần chìm vào giấc ngủ,
trong lòng thì nhận rõ một điều……Được rồi! sự xuất hiện của cô không phải miễn
cưỡng cũng chấp nhận được, mà là cũng không tệ lắm!
* Hổ lạc bình dương bị khuyển khi : 虎落平陽被犬騎
==> cọp xuống đồng bằng bị chó khinh
thường : không còn dụng võ, con người tới hồi mạt vận, hoặc đang lúc chưa gặp
thời, đem thân ở chốn xứ lạ quê người, dễ bị kẻ chẳng ra gì rẻ rung.
**Lửa giận công tâm:
==> vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ
khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công
tâm hoặc độc khí công tâm, giận quá huyết áp tăng cao chết tức tưởi là lửa giận
công tâm (cách gọi của Đông Y)
9 giờ sáng, Bàng Sĩ Bân thức dậy lần nữa, bởi vì sáng
nay được chườm nóng cho nên vết thương đã không còn đau nhức như mỗi lần thức
dậy trước đây nữa, do đó, tinh thần anh hiện giờ rất tốt. Anh rửa mặt sạch sẽ,
chỉnh trang lại vẻ ngoài, tâm trạng hưng phấn ra khỏi phòng, thấy trên bàn ăn
đã dọn sẵn bữa sáng là cháo loãng chờ anh ăn mà thôi.
Hài lòng ngồi vào bàn ăn,
anh tự múc một chén cháo, đang định động đũa, đột nhiên lại cảm thấy hình như
có chỗ nào là lạ…
Đúng rồi! Cô gái kia đâu? Sao lại không thấy nhỉ?
Đang lúc Bàng Sĩ Bân đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy người cần tìm, lòng
tràn đầy nghi hoặc chợt nghe tiếng “lách cách” vang lên, anh quay người dò xét
thì thấy Hà Thu Nhiên từ phòng trong đi ra, trên người mang đầy đủ áo khoác
cùng khăn quàng cổ, xem ra đúng là đang muốn ra ngoài mà.
“Cô muốn đi đâu?” Lời vừa ra khỏi miệng, Bàng Sĩ Bân mới giật mình phát hiện
sao mình lại quan tâm xem cô ấy đi đâu chứ.
“Anh dậy rồi à?” Nghe tiếng anh, Hà Thu Nhiên đi tới, phát hiện anh ngồi ở
trước bàn ăn chuẩn bị ăn điểm tâm, liền cười, nói: “Không biết bữa sáng anh
thích kiểu Trung Quốc hay là thích kiểu Tây nên tôi nấu cháo trước, nếu như
không thích ăn thì cũng ráng chịu hôm nay đi, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng
kiểu Tây cho anh.”
Làm bộ như không nghe thấy lời giải thích của cô, Bàng Sĩ Bân nhíu mày lặp lại
câu hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Đi mua thức ăn!” Chỉnh lại áo khoác ngoài xong, cô đi đến cửa trước, đi giày
vào, chuẩn bị ra ngoài.
Ui chao! Dì Trần có nói kế bên có một khu chợ truyền thống đấy, thế thì cô phải
đi dạo cho biết chứ.
“Cô không ăn bữa sáng sao?” Bàng Sĩ Bân lật đật chống nạng đuổi theo tới cửa,
chất vấn.
“Không cần, anh ăn trước đi!” Phất phất tay, cô mỉm cười, đi ra ngoài.
Có cần vội như vậy không? Ăn xong mới đi mua đồ không được à?
Bị bỏ ở nhà một mình, Bàng Sĩ Bân trợn mắt nhìn cánh đang đóng im ỉm, chẳng
biết tại sao, trong lòng đột nhiên thấy rất buồn bực, tâm trạng vốn đang vui vẻ
tự nhiên bị mất hứng, anh bực dọc đi trở về bàn ăn.
Mẹ kiếp! Trời đánh tránh bữa ăn mà, cô chưa từng nghe qua sao? Anh tuy xấu tính
nhưng còn chưa có hà khắc đến nỗi bắt người ta ôm cái bụng rỗng làm việc nha!
Chợ cũng có chân đâu mà cô lo nó chạy mất, gấp gáp gì chứ?
Trong khu chung cư cao
cấp, anh chàng xấu tính tự nhiên không đâu hờn dỗi; ngoài kia, Hà Thu Nhiên vui
vẻ lái “con cừu nhỏ” của dì Trần chạy về phía chợ . Nói thực là cô chưa quen
cuộc sống ở Đài Bắc này nhưng có bản đồ trong tay mà, làm sao cô lạc đường
được!
Chỉ thấy cô lái “con cừu nhỏ” chạy loanh quanh. Đường đến chợ vốn chỉ cách có 10
phút đi xe, mà cô thì vừa chạy, vừa ngừng xem bản đồ nên phải mất 20 phút mới
đến nơi.
Đợi cô đi dạo xong cả khu chợ, mua xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, quay trở
về đã là giữa trưa rồi.
Đúng lúc cô ôm theo túi lớn túi nhỏ, mở cửa tiến vào, âm thanh ồn ào trong
phòng bỗng nhiên ngưng bặt. Cô thấy ở cửa trước là một hàng dài các loại giày
da hàng hiệu, liền ngẩng đầu nhìn về hướng phòng khách, trong phòng khách có
năm, sáu người mặc âu p