
anh quê quá hoá khùng, mắng chửi lung tung, “Cô có biết xấu hổ không
vậy ? Tôi có cho cô vào đây hả ? Đàn ông đang tắm rửa, cô vậy mà
không biết xấu hổ xông vào, cô muốn quyến rũ tôi phải không? Tôi biết cô
nhất định có mục đích mà, quả nhiên là có rắp tâm mà đến, thật sự là không biết
nhục… !
Quyến rũ ?
Anh ? Cho xin đi ! Khẩu vị cô cũng không tệ thế đâu !
Âm thầm lườm anh, Hà Thu
Nhiên chẳng muốn trả lời, trong tiếng mắng chửi cùng phản kháng của anh, cô
vươn tay cẩn thận kiểm tra xương chậu có bị gì hay không, bởi vì ngã xuống đất
nên vết thương càng thêm nặng.
“Cô cô cô… Cô làm quái gì ? Đừng đụng tôi… Mẹ nó! Đã kêu cô đừng đụng tôi, cô
còn sờ… Cô quả nhiên có ý đồ, muốn quyến rũ tôi phải không? Nói cô biết, có rất
nhiều phụ nữ muốn bò lên giường của tôi, tôi không bao giờ quan tâm đến loại
con gái không đẹp không dáng như cô…”
Bởi vì đau đớn không thể
cử động, mà tránh cũng tránh không được, Bàng Sĩ Bân bị cô sờ từ đùi thẳng đến
mông, cứ sờ sờ sờ, anh chỉ có thể dùng khăn mặt để bảo vệ “thành lũy” cuối cùng
của mình, trong lòng vừa giận vừa tức, khuôn mặt đẹp trai giờ đỏ như gan heo,
chỉ có thể không ngừng gào thét hòng che dấu sự bối rối và xấu hổ trên mặt.
Mặc cho anh điên cuồng la
hét, Hà Thu Nhiên dùng sự chuyên nghiệp của một y tá kiểm tra vết thương, xác
định không có gì đáng lo, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu có tâm
trạng trả đòn lại anh ——
“Anh Bàng, anh đúng thật
là cuồng tự mãn mà !” Khinh thường trừng mắt lại Bàng Sĩ Bân, cô bĩu môi
bắn ra tên độc, “Dựa vào bờ mông hiện tại của anh, tôi dám chắc không có cô gái
nào dám bò lên giường của anh đâu.”
Cho xin! Chiên cơm thì
cũng phải nhờ vào sức eo, làm “chuyện ấy” mà không dựa vào mông thì làm được
à ?
“Động cơ” của anh hiện
tại bị hư hại, nếu mà thật sự có quan hệ thì lắc lắc mông chưa đến hai cái đã
ngã ngựa rồi, chẳng phải là bỏ con gái người ta một bên, tự mình giải quyết
sao ?
“Cô cô cô…” Cả người đau
nhức, lại thêm tôn nghiêm đàn ông bị sỉ nhục, Bàng Sĩ Bân nhất thời tức giận
đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không cách nào phản bác, cuối cùng chỉ có thể
tiếp tục la hét ỏm tỏi, “Cô xông vào phòng tắm của tôi, lại sờ soạng lung tung
người tôi, không phải muốn quyến rũ tôi thì có ý gì ?”
“Ý của Anh Bàng là muốn
tôi mặc xác anh ngã xuống sàn chờ chết, hoàn toàn không để ý phải không ?”
Nói năng hùng hồ đáp lại anh, cô cúi người dìu anh đứng lên.
Bàng Sĩ Bân lảo đảo đứng
dậy, chật vật đến cực điểm, phải nhờ sự trợ giúp của cô anh mới có thể đứng lên
được, đứng vững bên này thì lại ngã nghiêng bên kia, vừa lúc anh đứng lên thì
khăn mặt đang che “bộ phận quan trọng” rơi xuống, anh cả kinh muốn chụp lại
khăn, nhưng “động cơ” đau nhức suýt nữa anh lại ngã xuống sàn.
May mà Hà Thu Nhiên nhanh
ta lẹ mắt, một tay đỡ lấy anh, nhưng mà người nào đó giờ phút này trần như
nhộng, trên người không có gì che lấp cả.
“Nhắm mắt lại, không cho
phép nhìn!” Vừa tội vừa tức, Bàng Sĩ Bân xấu hổ gào thét, động tác cũng không
chậm, nhanh chóng lấy cái khăn tắm khác quấn quanh thân dưới.
Chỉ là… cho dù tốc độ của
anh nhanh thế nào, toàn bộ cái gì nên thấy cũng đã nằm gọn trong mắt Hà Thu
Nhiên.
Phát giác cô vẫn còn nhìn
mình chằm chằm, Bàng Sĩ Bân nổi giận gào thét, “Nhìn cái gì? Tôi nói, không cho
phép nhìn!”
Tưởng gì chứ? Cho là “bảo
bối” của mình quý lắm, ai nấy đều muốn nhìn sao?
Nghĩ nghĩ trong bụng, Hà
Thu Nhiên khinh thường nhếch miệng, hai tay ôm ngực thờ ơ nói, “Anh Bàng, anh
thật sự không cần phải cuồng vọng tưởng, tâng bốc bản thân quá. Lúc tôi làm y
tá tại bệnh viện, đã “duyệt vô số”, nhìn đến phát ngán rồi, anh cũng chẳng có
gì đặc biệt với người khác đâu, chẳng có gì kỳ lạ quý hiểm hết. Mà nói gì thì
nói, ý kiến khách quan của tôi thôi, “bảo bối” của anh cũng chẳng phải đại bác
gì, chỉ có thể coi là “vũ khí cỡ trung” thôi, thật sự không cần coi trọng bản
thân quá đâu.”
Lời nói vừa châm chọc vừa
chế nhạo vừa dứt, cô cũng không đợi phản ứng của anh, bỏ thêm một câu “Có cần
giúp đỡ thì gọi 1 tiếng”, sau đó phất phất tay bỏ đi, đồng thời cũng không quên
đóng cửa lại dùm anh.
Anh thật không ngờ cô mặt
không đổi sắc bảo mình đã “duyệt vô số”, cuối cùng còn chế nhạo anh “vũ khí tư
nhân hạng nặng” chẳng qua là “vũ khí cỡ trung”, tôn nghiêm đàn ông bị đả kích
cùng vũ nhục, sắc mặt Bàng Sĩ Bân lúc hồng lúc trắng, mà cũng không làm gì được
cô, cuối cùng chỉ có thể tức giận chửi ầm lên trong phòng tắm, anh cảm thấy
mình giống như “rồngbơi nước cạn gặp tôm đùa”. (bị xem thường)
Đường đường là tổng giám
đốc Bàng thị, ăn nói đi đứng đều có người lo, đưa ra kế hoạch gì là trái hô
phải ứng, mọi người ai nấy đều thay nhau nịnh nọt, cho dù đi ngang trên đường
thì cũng có người vỗ tay khen hay, không ngờ hôm nay mình lại bị một cô gái
chọc giận đến khí huyết công tâm, thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử tại chỗ
rồi.
Mẹ nó! Nếu quả thật bị cô
ta chọc tức chết, vậy thì mất danh dự quá rồi.
Bàng Sĩ Bân trong miệng
nguyền rủa liên tục, anh tắm qua loa xo