
đột nhiên đau nhức khiến giọng điệu Bàng Sĩ Bân càng
thêm hung ác, sắc mặt cũng đã đen ngang với đít nồi.
Tức thật! Rõ ràng anh chỉ là muốn qua đường mua đồ,
xui xẻo bị tên lái xe say rượu đâm phải, làm cho anh bị gãy xương chậu.
Xương chậu là bộ phận quan trọng nhất trong quá trình
hoạt động, chống đỡ toàn bộ sức nặng nửa người trên, một khi bị thương, tốc độ
khôi phục bao giờ cũng chậm hơn so với các bộ phận khác, cho dù làm phẫu thuật
sớm, vẫn đau đến khó có thể chịu được, lại càng cần nhiều thời gian luyện tập
phục hồi, với bản tính nôn nóng của anh, anh thật sự chán nản không thôi.
“Điều này vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi.” Cô
lanh miệng phản bác lại. Đùa gì thế, Hà Thu Nhiên cô cũng không phải kẻ vô
trách nhiệm đâu nha.
Chưa từng ai làm trái ý anh, nghe Hà Thu Nhiên nói
thế, Bàng Sĩ Bân nhất thời tức giận bừng bừng: “Cho dù cô kiên trì muốn ở lại,
tôi cũng sẽ không trả lương cho cô.”
Làm việc không công như vậy, cô ta còn không chịu đi
sao?
Mà trên đời này đâu phải chuyện gì cũng nằm trong dự
tính của mình chứ, trước kia anh rất kiêu ngạo, mỗi ngày đều trôi qua rất thoải
mái, hôm nay rốt cục đã gặp đối thủ rồi.
“À, không sao!” Mỉm cười, mở to hai mắt nhìn anh, Hà
Thu Nhiên thong dong đáp, “Dì Trần đã đưa trước tiền lương cho tôi rồi.”
Cho nên cô thật sự không ngại không làm mà vẫn có
tiền, phủi mông rời đi, thật sự không ngại đâu!
Nghe nói vậy, Bàng Sĩ Bân tức giận đến nỗi xám mặt,
nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng
lên, chống nạng tập tễnh đi vào phòng sách, sau đó đóng sầm cửa lại.
Lúc sau, trong phòng phát ra tiếng “ầm ầm”, đủ để thấy
người đóng cửa giận dữ đến cỡ nào.
Mà Hà Thu Nhiên thì chỉ nhướng mày, khoanh tay nhìn
cái cửa phòng sách đóng chặt kia, khóe miệng ẩn hiện nụ cười.
Ha ha… Trong bệnh viện, cô đã gặp qua khá nhiều loại
bệnh nhân! Kinh nghiệm của cô không phải ít đâu nhé, bằng vào “võ công mèo cào”
của Bàng Sĩ Bân mà cũng muốn đấu với cô sao? Không có cửa đâu, cửa sổ càng
không có, trở về luyện thêm mười năm nữa đi tính tiếp!
Hiệp một, Hà Thu Nhiên toàn thắng!
“Đây là project draw
gì ? Chẳng lẽ trong lúc tôi dưỡng bệnh, cái người chỉ nghĩ ra mấy thứ rác
rưởi này thôi sao…”
“Còn nữa, dự án hùn vốn
với Minh Hoa vì sao không có tiến triển gì cả, người phụ trách dự án này đang
làm cái quái gì vậy…”
“Sao báo cáo tài chính
quý tư vẫn chưa có ? Các người muốn tôi tự làm lấy sao…”
Từ sau khi Bàng Sĩ Bân vô
phòng đến giờ, Hà Thu Nhiên nghe anh rống giận liên hồi trong phòng, nghe cũng
đủ biết vị tổng giám đốc xấu tính này chắc là la mắng mấy trưởng phòng công ty
rồi, cô nghe mà chỉ biết lắc đầu…
Aiz… Đã bị thương nặng
như vậy mà ở nhà cũng không yên nữa, lúc nào cũng làm việc tất bật, làm tổng
giám đốc có sung sướng gì đâu, khiến người ta phải thương cảm, chỉ là… họp thì
họp, có cần nổi giận đùng đùng vậy không ?
Xem ra mấy tờ tạp chí lá
cải nói cũng đúng lắm, vị” tổng tài con cua” này tính tình thật sự rất hung
hăng táo bạo, cũng khó trách trước lúc đi dì Trần còn tha thiết nhắn nhủ kêu cô
đừng so đo với người nào đó ngang ngược, tính tình cực kỳ xấu.
Nghĩ như vậy, Hà Thu
Nhiên lại lần nữa lắc đầu, sau đó cô xoay người đi thẳng vào nhà bếp.
10 phút sau, cô bưng một
ly nước trái cây màu đỏ đi đến phòng sách, hơn nữa lại rất lễ phép gõ cửa hai
cái.
Ngay lúc cô gõ cửa “cốc
cốc”, tiếng rống giận trong phòng sách cũng ngừng lại, không gian trầm lặng
xuyên thấu qua cánh cửa.
Ngoài cửa, Hà Thu Nhiên
đợi cả buổi nhưng không thấy động tĩnh gì, cô gõ cửa lại lần nữa, trong lòng âm
thầm quyết định nếu như người trong phòng không lên tiếng, vậy thì đừng trách
cô chủ động mở cửa đi vào.
Nhưng mà kế hoạch “tự chủ
trương” chưa kịp thực hiện thì trong phòng truyền ra giọng nói đè nén tức giận
—-
“Vào đi.”
Hà Thu Nhiên mở cửa đi
vào, thấy Bàng Sĩ Bân đang ngồi ở ghế sau bàn làm việc, trước mặt là màn hình
vi tính đang mở, quả nhiên là đang họp.
“Có chuyện gì ?” Sắc
mặt tối xầm, Bàng Sĩ Bân trừng mắt nhìn người đang đi tới, anh cực kỳ ghét bị
người khác làm phiền.
Chả thèm đoái hoài đến
sắc mặt khó coi của anh, Hà Thu Nhiên bưng ly nước trái cây màu đỏ để lên bàn
sách, khoan thai nói, “Uống ly nước trái cây này đi !”
Không ngờ cô lại đem nước
vào cho mình, Bàng Sĩ Bân nhìn chằm chằm cái ly đỏ loét kia, một lúc lâu sau
mới nhíu mày hỏi, “Đây là cái gì ?”
“Nước la hán quả !”
Hà Thu Nhiên đang định đi ra ngoài, cũng đã bước một chân ra ngoài cửa, nghe
thấy anh hỏi cô đành phải xoay người trả lời.
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân hừ
lạnh một tiếng, cố ý làm khó dễ cô, “Tôi ghét nhất nước la hán quả !”
Binh tới tướng đỡ, nước
tới đắp đê chặn, Hà Thu Nhiên lập tức mỉm cười ngọt ngào nói, “Không sao, anh
cứ coi như là thuốc vậy !”
“Ý gì ?” Anh khó
hiểu nhìn cô.
“Uống nhiều nước la hán
quả có thể hạ huyết áp, tránh bị xuất huyết não, bại liệt, trúng gió…” Dừng lại
một chút, ánh mắt cô nhìn về phía màn hình vi tính đang mở trên bàn của Bàng Sĩ
Bân, cười như không cười bổ sung thêm một câ