
Vương Vũ Hàn mê hoặc nên cuối cùng đành để Vương Vũ Hàn làm mồi nhử.
Thật ra bọn họ cũng không có hứng thú với Hạ Quân Đồng, nếu không phải cô ta có liên quan đến tổ chức bí mật kia thì cho họ cả núi vàng cũng không thèm đếm xỉa tới cô ta … tuy dáng người cô ả không tệ nhưng nữ nhân trong lòng bọn họ vẫn quyến rũ hơn nhiều.
Kế hoạch bị thay đổi cũng rất khó khăn, bởi Vương Vũ Hàn cứng đầu không đồng ý nhưng vì đại cuộc, hắn đã đánh Mạch Quan Vỹ tươi tả rồi mới chấp nhận tiến hành kế hoạch.
Sau một tuần chuẩn bị một chương dài ngoằn cho Vương Vũ Hàn học cách cưng chìu đàn bà thì mọi việc cũng đi vào quỹ đạo, giờ chỉ còn trông chờ vào mấy tên thuộc hạ mà thôi.
“ Ai bắn cậu vậy ?” – Vương Vũ Hàn lườm Mạch Quân Vỹ, quay sang nhìn vết thường của Man Cảnh Ân, bình thản nói.
“ Kha Nhi.” – Tiếng nói rất nhẹ nhàng nhưng trong đó còn mang theo chút đau xót.
“ Cô ấy là người của tổ chức bí ẩn.” – Hắn chậm rãi nói tiếp.
“ Kha Nhi … là sát thủ.”
Vương Vũ Hàn không lấy làm lạ, một cô bé chưa được hai mươi tuổi lại có thể bắn súng giỏi như thế thì chỉ có một lý do là có người dạy mà người đó chắc chắn không phải Man Cảnh Ân, bởi hắn ta từng nói sẽ không bao giờ để người đàn bà bên cạnh hắn đụng tới súng.
“ Không ngờ cô ta ẩn giấu tốt như vậy … công nhận con thỏ con của cậu thủ đoạn cũng cao tay thật.”
“ Xoảng.” – Một cái chai lại bay đến chỗ Mạch Quân Vỹ, lần này hắn cũng may mắn tránh khỏi.
“ Ya … hai cậu đủ rồi đó, nếu còn sức chọi như vậy thì đánh nhau tiếp đi.”
“ Ân, mình cảm thấy hơi ngứa tay.” – Vương Vũ Hàn nhìn Mạch Quân Vỹ với ánh mắt tà mị.
“ Hàn, cậu cũng nghĩ như mình phải không ?” – Man Cảnh Ân nhìn Mạch Quân Vỹ, mắt đầy hàn ý, hai tay đan vào nhau nghe rốp rốp.
Mạch Quân Vỹ nuốt nước bọt, hắn cười cợt nhã.
“ Mình còn có việc, gặp các cậu sao ?” – Sau đó cong giò bỏ chạy.
Hai người đàn ông ngồi đó nhìn nhau cười lớn. Trong ba người bọn họ, một kẻ lạnh lùng, một kẻ vô tâm còn một kẻ hời hợt … mà kẻ hời hợt đó luôn khiến hai người còn lại tìm được niềm vui trong nỗi buồn.
“ Chuyện của Kha Nhi, cậu tính giả quyết ra sao ?” – Vương Vũ Hàn lên tiếng.
Nếu Kha Nhi là người của tổ chức bí mật, vậy kế hoạch của bọn họ có đổ bể hay không ?
“ Mình không biết.” – Man Cảnh Ân thở dài, nhìn Vương Vũ Hàn.
“ Lần này động tâm thật sao ?”
“ Mình cũng không biết.” – Hắn biết Man Cảnh Ân có ý gì, chỉ nhàn nhạt trả lời.
“ Mình nghe nói Thiếu Phong bên Mỹ làm việc rất mau lẹ, mới đây đã thu mua không ít công ty bên đó, thế lực của nó đã mạnh hơn nhiều … nếu nó vẫn yêu Lăng Tịnh Hy thì lần này trở về sẽ có sóng to gió lớn … khuyên cậu một câu chân thành … buông tay đi.”
Vương Vũ Hàn không nói một câu, ngửa đầu tựa vào sofa, nhắm mắt lại suy nghĩ.
_____________________________
Nguyệt Thự
Cả người nồng nặc mùi rượu đi về Nguyệt Thự, tuy uống hơi nhiều nhưng thần trí vẫn tỉnh táo hơn Man Cảnh Ân, tên kia bị Kha Nhi chơi một cú quá đau, điên đến mức đến rượu thuốc cũng uống, cũng may cuối cùng chịu không nỗi nên gục xuống.
Dì Phùng thấy Vương Vũ Hàn cả người đầy mùi rượu, lo lắng hỏi.
“ Cậu chủ, cậu không sao chứ ?”
“ Cô ta đâu ?” – Hắn lạnh nhạt hỏi.
“ Hạ tiểu thư đã ngủ rồi, cô ấy nói cậu chủ có về thì kêu cô ấy dậy.”
“ Không cần đánh thức cô ta.”
Lạnh nhạt trả lời một cậu, đang muốn đi lên lầu, ánh mắt vô thức hướng về ghế sofa, không biết vì rượu hay vì nhớ cô mà hắn lại mơ màng thấy được bóng dáng mảnh mai ấy đang nằm trên đó.
Đi đến sofa ngồi xuống, tay vuốt ve mặt ghế, đôi mắt thâm trầm chua xót.
“ Cậu chủ, để tôi lấy canh giải rượu cho cậu.”
Dì Phùng thấy cậu chủ như thế cũng đau lòng, nếu thương yêu sao lại tổn thương người ta làm gì ?
“ Đưa đến thư phòng của tôi.”
Nói xong hắn đi lên lầu, dì Phùng lắc đầu thở dài.
Không gian yên lặng đến nghẹt thở, trong phòng chỉ có duy nhất một cái đèn ngay bàn làm việc của hắn, ánh đèn rất nhỏ nên nhìn mặt hắn càng âm u hơn.
Dì Phùng mở cửa đem theo canh giải rượu, Vương Vũ Hàn đón lấy uống một hơi cạn sạch. Dì Phùng vẫn chưa rời đi, bà hơi dè dặt lên tiếng.
“ Cậu chủ, cậu cho tôi nhiều chuyện cũng được nhưng không nói tôi không chịu được.”
“ Chuyện gì ?”
“ Cậu nên suy nghĩ kỹ về chuyện kết hôn cùng Hạ tiểu thư.”
Thấy hắn im lặng, bà nói tiếp.
“ Tuy tôi đã già nhưng vẫn thấy được cậu đối với Hạ tiểu thư không hề có tình cảm, tôi không muốn cậu dùng hạnh phúc cả đời để đổi lấy sự nghiệp … ông bà chủ trên thiên đường nếu biết được cũng không chấp nhận việc này đâu.”
“ Dì có thành kiến với Quân Đồng ?” – Vương Vũ Hàn nhìn dì Phùng, không phải lời trách móc, chỉ là đơn giản hỏi.
“ Tôi đây chỉ nói sự thật, cậu nên lấy người khiến cậu vui vẻ, khiến cậu cảm nhận mình có thể hạnh phúc bên người đó … cậu nên nhìn vào trái tim mình, nơi đó cần có ai.” – Dì Phùng mập mờ ám chỉ.
Vương Vũ Hàn xoa mi tâm, bóng dáng Lăng Tịnh Hy lại hiện trong đầu.
Dì Phùng thấy hắn mệt mỏi như thế cũng không nhiều lời, gật đầu chào một cái cũng rời khỏi.
Vương Vũ Hàn mở mắt nhìn quanh, không gian thật yên tĩnh, chẳng có tiếng náo loạn của ai kia, không có tiếng cười khúc