XtGem Forum catalog
Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329244

Bình chọn: 7.5.00/10/924 lượt.

hể yêu.”

Vương Thiếu Phong thở dài. – “ Có cần tìm cho chị một phát sư trừ tà không ?”

Lăng Tịnh Hy cười hắt ra. – “ Cậu nói gì vậy ? trong thời điểm này vẫn có thể đùa được sao ?”

“ Hơi … Tịnh Hy, có thứ tình cảm, một khi đã yêu, ngay cả chết cũng không sợ, nói chi là thù hận … tôi có thể chắc rằng, chị sẽ làm được, sẽ quên được, sẽ yêu được.”

Lăng Tịnh Hy im lặng, mắt nhìn về bọn trẻ đang chơi đùa.

“ Cậu có thể hứa với tôi một chuyện được không ?” – Lát sau cô lên tiếng.

Vương Thiếu Phong không ngần ngại gật đầu.

“ Nếu sau này, Vũ Hàn biết sự thật, tôi không biết anh ấy sẽ làm gì tôi nhưng tôi không muốn liên lụy đến cha mẹ Tịnh Hy, mong anh hãy bảo vệ họ.”

Cô biết nếu Vương Thiếu Phong có thể phát hiện được cô là giả thì Vương Vũ Hàn cũng có thể, một mình cô tự làm tự chịu, cô không muốn kéo theo cha mẹ Tịnh Hy vào cuộc, họ vô tội.

Có được Vương Thiếu Phong bảo hộ họ, cô sẽ an tâm hơn, còn về Gia Tiểu Mẫn đã có Dương Nghị cộng thêm Vu Tử Băng nên chắc cô nàng sẽ an toàn.

“ Chị yên tâm, tôi sẽ bảo vệ họ thật tốt, anh trai sẽ không làm gì họ đâu.”

Hiểu được Lăng Tịnh Hy nghĩ gì, hắn đồng ý ngay, dù gì hắn cũng xem cha mẹ Tịnh Hy như cha mẹ mình nên việc bảo vệ họ là chuyện đương nhiên.

Rất lâu, rất lâu sau cô mới lên tiếng. – “ Tôi sẽ thử.”

Vương Thiếu Phong nghe thế, cũng hiểu cô muốn nói gì, nụ cười trên môi thật hòa nhã, cũng nhìn về bọn trẻ đang chơi vui vẻ.

‘ Mong rằng thời gian sẽ khiến thù hận giữa hai người biến mất.’

________________________

Trong phòng bệnh, Vương Vũ Hàn nằm trên giường, tuy khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn thấy hắn đang rất hưởng thụ.

Dương Nghị đứng kế bên giường, tay cầm ống tiêm đang tiêm vào tay Vương Vũ Hàn, ánh mắt tuy lạnh nhưng mang theo vẻ lo lắng.

Sau khi tiêm xong, hắn rút kim ra đặt vào hộp sắt, oay người nhìn Vương Vũ Hàn đang nhắm mắt, trầm giọng.

“ Vương tiên sinh, cho phép thuộc hạ nhiều lời … sử dụng thuốc này nhiều sẽ không tốt, vì thế …”

Đang nói thì Vương Vũ Hàn mở mắt, đôi mắt nguy hiểm nhìn Dương Nghị.

“ Cậu cũng biết hiện nay tình hình vẫn chưa ổn định, bên Man Cảnh Ân cũng rất loạn, Mạch Quân Vỹ vẫn chưa giải quyết xong người bên Thái, tôi còn phải xử lý người bên Tam giác vàng, nếu không dùng nó làm sao trụ được.”

Hắn chỉnh tư thế nằm, mắt lạnh lẽo nhìn ra cửa sổ.

“ Dù đã tiêu diệt hang ổ của Smith nhưng vẫn không tìm ra hắn ta, một ngày không thấy xác của hắn, chúng ta vẫn phải phòng ngừa … tôi chỉ cần một tháng nữa thôi, sau đó sẽ dứt được … đây cũng không phải lần đầu tôi dính vào nó.”

Nhớ ngày đầu vào tổ chức, hắn là ma mới bị bọn ma cũ bắt nạt, bị tiêm ma túy vào người, cũng may Man Cảnh Ân phát hiện, bắt hắn nhốt trong phòng tối, suốt ba tháng trời không thấy ánh mặt trời, hai tháng sau mới có thể thoát khỏi ma túy.

Vương Vũ Hàn nhìn Dương Nghị, giọng ra lệnh.

“ Đừng để Tịnh Hy biết, tôi không muốn cô ấy lo lắng … Dương Nghị, cậu là thuộc hạ theo tôi bao nhiêu năm, nên hiểu … tôi cầm được, cũng sẽ buông được.”

Dương Nghị lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu với Vương Vũ Hàn. Mấy ngày sau đó, Lăng Tịnh Hy được sự chăm sóc đặt biệt của bác sĩ, vết thương trên chân cũng khỏi, mấy vết thương nhỏ cũng lành nhưng vẫn phải ở bệnh viện tịnh dưỡng.

Riêng Vương Vũ Hàn thì vẫn ổn, tình trạng lên cơn nghiện cũng giảm hẳn nhưng vì Trần San không cho xuất viện, nói cần quan sát thêm một thời gian nữa. Lăng Tịnh Hy mỗi ngày đều ở cạnh hắn không có rời đi, dù là ngủ cũng chung một giường, duy chỉ có mỗi lần hắn lên cơn thì cô lại bị đuổi ra ngoài dù cô muốn cùng hắn vượt qua nhưng hắn không đồng ý.

Ngồi trong phòng bệnh gọt táo cho Vương Vũ Hàn, Lăng Tịnh Hy cảm thấy thật bình yên, cô muốn thử quên nhưng không có nghĩa sẽ chấp nhận, hiện tại tới đâu thì tới, bởi dù muốn chạy thì Vương Vũ Hàn nào có ý buông tay.

Vương Vũ Hàn dựa vào gối, mắt ôn nhu nhìn Lăng Tịnh Hy, thời gian này cô đối với hắn luôn dịu dàng, quan tâm chăm sóc hắn làm hắn vừa mừng vừa lo.

Mừng vì cô đã không né tránh hắn nữa, lo là vì từ trước đến giờ đây là lần đầu cô thỏa hiệp nên hắn sợ nó chỉ là giấc mộng mà thôi.

Lăng Tịnh Hy đưa cho hắn miếng táo, hơi giật mình vì thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, cô cau mày.

“ Mặt em dính gì sao ?”

Hắn mỉm cười, kéo cô lại gần hôn nhẹ lên môi cô.

“ Anh cứ nghĩ đây chỉ là giấc mộng … em ở gần anh thế này nhưng anh vẫn lo sẽ mất em.”

Cô thở dài, tay cũng ôm eo hắn, đầu dựa vào vai hắn … lát sau mới lên tiếng.

“ Có người nói với em, sống trong thù hận chẳng khác nào sống trong địa ngục, em không muốn sống mệt mỏi như thế, cũng không muốn nghĩ đến những chuyện đã qua, tương lai dù không biết ra sao ? nhưng em vẫn muốn con đường mình từ đây đi đến đích sẽ có tình yêu, sẽ có hạnh phúc.”

Cô nhìn hắn với đôi mắt long lanh.

“ Vì thế, em và anh, hãy quên những chuyện trước kia làm lại từ đầu, em muốn thử … muốn thử yêu anh, muốn thử xem mình có thể có được hạnh phúc như mọi người được không vì thế …Vương Vũ Hàn, anh có thể đem đến cho em hạnh phúc hay không ?”

Lúc này đây, Vương Vũ Hàn cứ ngỡ mình đang đi trên mây, vì bị lời nó