
a sổ, vầng trăng đang xấu hổ, từ từ bị mây đen che khuất.
Một tháng sau –
Vân Yên vẫn không thể rời bỏ hắn!
Cô biết bản thân mình mau bị Diêm Thiên Phạm độc chiếm rồi.
Kỳ thực cô có thể trốn, nhưng cô lại không muốn trốn.
Có lẽ cô muốn một lần nữa dùng tình yêu của mình để cảm hóa hắn, bởi vì cô vẫn
tin trái tim hắn sớm muộn cũng sẽ có ngày mở ra.
Kinh nguyệt của cô đã bị chậm một thời gian, có thể hay không... Có thể, người
đàn ông ác ma đó, từ lúc bắt đầu hắn vốn không sử dụng bao cao su, để thỏa mãn
dục vọng của hắn, mỗi một lần trở về hắn đều muốn cô từ hai lần trở lên, cô quả
thật có thể mang thai.
Nói không chừng hiện tại trong bụng cô đã có mang một tiểu ác ma rồi!
Đứa bé này có thể mang đến cho hai người bọn họ một cơ hội hay không? Cõi lòng
cô đầy kỳ vọng.
Vì muốn biết rõ mình có thai hay không, Vân Yên rời khỏi biệt thự, đi đến bệnh
viện.
☆ ☆ ☆
“Tiểu thư, chúc mừng cô, cô mang thai!”
Mang thai! Cô cùng Diêm Thiên Phạm có kết tinh của tình yêu.
Không! Không phải kết tinh của tình yêu, hắn... căn bản không yêu cô!
Nhưng nếu bọn họ có con, hắn nhất định sẽ mở rộng trái tim mình một chút đi!
Đứa bé này sẽ có khuôn mặt giống như hắn, trên người chảy dòng máu của hắn, đứa
bé này sẽ là cầu nối của hai người bọn họ.
Diêm Thiên Phạm nhất định sẽ thật cao hứng.
Cô không kịp chờ đợi muốn cùng hắn chia sẻ tin vui này.
Đứa bé, có thể sẽ cải thiện quan hệ giữa bọn họ, có lẽ... Hắn sẽ yêu cô!
☆ ☆ ☆
Buổi tối, Vân Yên cầm kết quả kiểm tra của bệnh viện, mừng rỡ ngồi ở phòng
khách chờ Diêm Thiên Phạm về nhà.
Cửa mở ra, Diêm Thiên Phạm đi vào, nhìn thấy Vân Yên đang ngồi ở trên ghế, hắn
khó hiểu hỏi: “Đã trễ thế này tại sao em còn chưa ngủ? Bằng không cũng có thể
chờ tôi ở trên giường!” Kể từ khi có cô giúp hắn làm ấm giường, mấy ngày nay,
hắn thật sự ngủ khá ngon.
“Tôi có chuyện muốn nói cho anh biết.” Mặc dù cô biết hắn chỉ có nhu cầu thể
xác đối với cô, nhưng chỉ cần khoảng cách của hai người bọn họ gần lại, chỉ cần
hắn ôm cô, cô đã cảm thấy giữa bọn họ có hy vọng rồi.
“Chuyện gì?”
Vân Yên đem kết quả kiểm tra đưa cho hắn.
Diêm Thiên Phạm tiếp nhận và xem xét, khuôn mặt vốn còn mang theo chút ấm áp,
lập tức chuyển thành lạnh như băng.
“Bỏ đứa bé đi!” Hắn nhớ đến việc bản thân bị hành hạ khi còn bé, càng thêm cảm
thấy không nên để cho đứa bé trong bụng cô được sinh ra.
“Anh nói cái gì?”
“Dù tôi lặp lại mười lần hay một trăm lần, kết quả đều như nhau, bỏ đứa bé đi!”
Đôi tay Vân Yên che chắn ở bụng nói: “Anh không muốn nó không sao, nhưng tôi có
thể quyết định đứa bé được sinh ra hay không, anh không có quyền quyết định.”
Cô lại sai rồi sao? Cô không chỉ không chiếm được tình yêu của hắn, ngay cả
sinh mệnh nhỏ trong bụng cô hắn cũng muốn tước đoạt.
“Không được!” Ký ức lúc nhỏ khiến cho trái tim hắn giống như lại một lần nữa bị
đối xử tàn nhẫn, hắn không thể để bi kịch như vậy lặp lại, nhất định không thể
lưu lại đứa con trong bụng cô.
Hắn nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đi ra ngoài.
“Anh muốn làm gì?” Cô kinh hãi hỏi.
“Đi bỏ đứa bé!”
“Tôi không muốn!” Cô đã không còn cái gì nữa, hiện tại cô chỉ muốn có sinh mệnh
bé nhỏ này, đây là chỗ dựa duy nhất để cô tiếp tục sống trên cõi đời này, hắn
không thể ngay cả tâm nguyện nho nhỏ này của cô cũng không cho phép.
“Em không hiểu, đứa bé này không thể lưu lại.” Những kí ức tuổi thơ đang từng
chút từng chút một ăn mòn thể xác và tinh thần của hắn, cô tuyệt đối không thể
sinh hạ đứa bé này!
“Tôi không cần tiền của anh, không cần mang họ của anh, anh không phải chịu bất
kì trách nhiệm nào với nó, cầu xin anh... để cho con của tôi được sinh ra.” Cô
lại ngu ngốc một lần nữa, là cô cho hắn quyền được thương tổn cô như vậy, nhưng
giờ phút này cô không cầu gì khác, cô chỉ hi vọng hắn đừng cướp đi hy vọng nhỏ
nhoi cuối cùng này, để sinh mệnh bé nhỏ này rời khỏi cô! Cô vốn muốn cho hắn
tất cả tình yêu, nếu hắn coi nhẹ, cô liền đe toàn bộ tình yêu mà cha nó không
cần trao cho đứa bé.
Lời nói của cô làm cho bước chân của hắn hơi chần chừ một chút, nhưng nghĩ đến
lúc còn bé bị bạo ngược, hắn cũng không do dự nữa, nhét cô vào bên trong xe của
hắn, hơn nữa còn nhấn nút xuống khiến cho cô không thể xuống xe.
“Thiên Phạm, anh có thể yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì, nhưng cầu xin anh đừng
bắt em bỏ đứa bé, anh không cần tàn nhẫn như vậy...” Cô tiếp tục khẩn cầu hắn,
hy vọng hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
“Đây không phải là tàn nhẫn, đây là cứu giúp.”
“Anh không yêu em cũng không sao, nhưng trong bụng em chính là con ruột của
anh!” Cô bi thương kêu gào.
“Tôi nhất định phải kết thúc bi kịch này.” Hắn quả quyết quyết định.
Lái xe với tốc độ thật nhanh, hắn mang theo cô đi tới bệnh viện “Thiên n” do
hắn đầu tư.
“Xuống xe!”
“Tôi muốn con của tôi, anh không thể làm như vậy...” Cô bất lực khóc lóc.
Hắn không để ý tới cô, bàn tay khổng lồ đã nắm đỏ cổ tay của cô, kéo mạnh cô
xuống xe.
“Không cần, không cần...”
Nhìn tay chân cô ương ngạnh chống cự, hắn đem một tay ôm ở trước ngực cô, đi thẳng
về hướng phòng giải phẫu.