
anh đến trong ngực cha, cha biết lỗi rồi, thực xin
lỗi con, nhưng con nhất định phải tha thứ cho cha.”
“Tôi không muốn nhận người cha như ông!” Cô rất phẫn hận thái độ không có trách
nhiệm của người cha này.
“Vân Yên, cha biết khi đó mình hành động không có trách nhiệm, cha cũng không
muốn như vậy, nhưng cha thật sự không có dũng khí đối mặt với bạn bè.” Hắn khổ
sở nói.
“Ông biết việc lúc trước ông làm, đối với tôi tạo thành bao nhiêu tổn thương
không? Tôi mới chỉ là một cô gái mười tám tuổi, tôi...” Nhớ tới những ủy khuất
trong thời gian đó, cô nghẹn ngào không nói nên lời.
Bạch Tung Nhạc vỗ vỗ bả vai của cô an ủi: “Thật vất vả cho con, hãy cho cha
thêm một cơ hội chăm sóc cho con, cha biết sai rồi.”
“Cha, con không biết có nên tin cha hay không, dù sao đã xảy ra nhiều chuyện
như vậy.” Cô có chút sợ.
“Cha ở nước ngoài kiếm được một trăm ngàn đô-la, sau này con không phải sống
khổ nữa rồi, tin tưởng cha có thể mang lại một cuộc sống tốt cho con.”
“Cha, những năm này con quả thật rất khổ cực, con không biết đối mặt với cha
như thế nào.”
“Cha biết, hiện tại tất cả đều đã qua rồi!”
“Cha –”
“Quên hết những chuyện không vui kia đi! Để cho hai cha con ta đoàn tụ với
nhau, sau này cha sẽ lo liệu tất cả.”
Vân Yên nhìn khuôn mặt hiền lành của cha, cuối cùng cũng không nhịn được vùi
đầu vào trong ngực của hắn, mặc sức khóc, đem tất cả uất ức thổ lộ ra ngoài.
Bạch Tung Nhạc ôm lấy con gái, nội tâm cũng không nhịn được lại một lần nữa hối
hận...
☆ ☆ ☆
Mấy ngày sau -
Bạch gia quả thật trải qua một đoạn cuộc sống yên tĩnh, nhưng hôm nay, đột
nhiên có một đám “anh em” đến Bạch gia đòi nợ.
“Bạch Tung Nhạc, mau trả tiền lại, nếu không chúng tôi sẽ cho ông biết tay.”
“Có chuyện gì từ từ nói, các người cất súng đi truwsc.” Bạch Tung Nhạc e ngại
nhìn súng lục đang nhằm vào thái dương của mình.
Nghe được tiếng hắn cầu khẩn, đám “anh em” ngược lại đem súng lục dời đến tim
hắn.
Vân Yên nhìn thấy tất cả mọi việc, không hiểu hỏi cha: “Cha, xảy ra chuyện gì?
Không phải là cha thắng được một trăm ngàn đô la sao?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của con gái, Bạch Tung Chạc không thể không nói ra toàn bộ
sự thật: “Vân Yên, cha lừa con, cha ở Hongkong bài bạc, vốn nghĩ có thể thắng
được một số tiền lớn, nhưng bởi vì lòng tham nên mới thua sạch, ngược lại còn
thiếu bọn họ một trăm ngàn Đô-la, cha là vì trốn nợ mới về Đài Loan, cha cứ
nghĩ sẽ trốn thoát, không nghĩ tới bọn họ lại đuổi kịp tới đây.”
“Cha –” Vân Yên bất lực hô to.
“Anh em, đừng nghe hắn nói nhảm nữa, chém đứt gân chân của hắn để trừ nợ.”
“Không cần, không cần!” Bạch Tung Nhạc vội vàng quỳ trên mặt đất cầu khẩn.
Nhìn khuôn mặt già nua của cha, Vân Yên chỉ đành mềm lòng nói: “Xin các người
cho tôi thời gian 3 ngày, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả lại tiền cho các người.”
Ông cuối cùng vẫn là cha của cô, cô không cách nào trơ mắt nhìn ông bị thương
tổn.
Bạch Tung Nhạc cũng ở một bên hát đệm: “Con gái của tôi là một người mẫu nổi
tiếng, nó có rất nhiều tiền, nhất định có thể thay tôi trả hết nợ cho các
người, các người bỏ qua cho tôi đi!”
Một đám “anh em” thương lượng một chút rồi nói: “Được! Đến lúc đó nếu con gái
ông không có tiền, chúng tôi sẽ bán cô để làm gái ở Đông Nam Á, nhìn cô ta da
thịt mềm mại, nhất định có thể bán được giá tốt. Đi!”
Sau khi đám hung thần rời đi, trong lòng Bạch Tung Nhạc áy náy không dám nhìn
mặt con gái.
“Cha, lần này là lần cuối con giúp cha.” Vân Yên bất đắc dĩ nói.
“Cha biết rõ rồi, Vân Yên, cha cũng không muốn đánh bài, nhưng...”
“Đừng nói nữa!” Một trăm ngàn Đô-la cũng không phải là một con số nhỏ, có thể
giúp trong thời gian ngắn cũng chỉ có hắn.
Ai! Thật giống như càng không muốn gặp phải chuyện thì càng không thể không
gặp.
☆ ☆ ☆
Hôm sau -
“Em đến đây làm gì?” Hắn không có ý định đi phá hư “hạnh phúc” gia đình của cô,
mà cô ngược lại tự động đưa tới cửa.
“Tôi muốn xin anh cho tôi mượn một trăm ngàn Đô-la, tôi nhất định sẽ nghĩ biện
pháp trả lại cho anh.” Cô ngập ngừng mở miệng.
“Em muốn dùng gì để trao đổi cùng tôi?” Hắn luôn luôn không buôn bán lỗ vốn,
điểm này cô nhất định phải biết rõ ràng.
“Thân thể... của tôi!” Dựa vào lợi thế này, vì cha, cô lại một lần nữa vứt bỏ
tôn nghiêm, bán đứng thân thể của mình.
“Tôi không muốn thân thể của em, tôi đối với thân thể em đã sớm không có hứng
thú, huống chi tôi luôn luôn chỉ muốn, em chịu nổi sao?” Hắn quyết định làm khó
cô.
Sắc mặt Vân Yên lập tức hơi trầm xuống, đang muốn đi tới cửa thì Diêm Thiên
Phạm bỗng dưng gọi cô lại.
“Tôi muốn đứa nhỏ của em.”
“Anh muốn Tư Phạm? Tại sao? Anh luôn luôn không thích có con, tại sao muốn con
của tôi?” Cô đã nói dối hắn, cô nói Tư Phạm không phải con của hắn, vậy hắn...
“Tôi không thích con của em, nhưng... đây là con của em cùng tên kia, nếu muốn
cứu cha mình thì đem đứa trẻ tới đây trao đổi.” Bên cạnh cô không thể có một
đứa con, làm hắn cảm thấy vướng chân vướng tay.
“Anh... Không được chia cắt tôi cùng con...” Không nghĩ tới đã nhiều năm như
vậy, hắn vẫn tàn khốc giống như trước kia.
“Em có