
, vẻ mặt này
tuyệt đối không phù hợp với ông đâu…”
“Cô, cô…” Thôi Quốc Phong ôm ngực, hơi thở dồn dập.
“Ngài Thôi!” Địch bước nhanh như gió đến, đỡ ông lão bị Tiểu
Ái làm cho tức đến ngồi không vững, hung dữ trừng mắt: “Câm mồm! Cô mà còn nói
tiếp, tôi lập tức gọi người đến đuổi cô đi!”
Tiểu Ái buông thõng hai tay, không biết phải làm thế nào
đành nói: “Được rồi! Người bệnh được ưu tiên nhất! Tôi sẽ đổi cách nói. Thôi
lão gia, xin ông cứ yên tâm! Dung Tiểu Ái tôi hôm nay có thể thề với trời: tôi
với cháu ông – Thôi Thái Dạ, tuyệt đối không có hứng thú gì. Bởi vì là người
thường, vì thế tôi chỉ muốn ở bên người bình thường.”
“Còn không câm miệng lại!” Thôi Quốc Phong dường như càng
run rẩy, Địch vừa lo lắng vừa tức giận, gọi bảo vệ đến kéo Tiểu Ái đi.
“Ai dám động vào cô ấy nữa xem!” Tiếng nói cùng tiếng bước
chân vội vã từ phía sau sân thượng truyền đến. Tiểu Ái chỉ thấy mọi thứ trước
mắt bỗng hoa lên, người bảo vệ vừa nắm chặt cổ tay cô đã bị một người nào đó
tung cước đá bay đi.
Động tác đó vừa chuẩn xác vừa dứt khoát, hoàn toàn trái
ngược với phong độ lâu nay của Nhị thiếu gia.
“Hi! Thôi Thái Dạ, sao anh cũng đến vậy?” Nghĩ lại mình đã
làm ông nội anh ta tức giận, Tiểu Ái hơi chột dạ. Bất ngờ, Thôi Thái Dạ ôm cô
vào lòng, hướng về phía Thôi Quốc Phong không khách khí nói: “Cháu đã từng nói
với ông, lần này ông không được nhúng tay vào việc của cháu. Ông nghĩ rằng gọi
mấy người bắt cóc cô ấy đến đây thì cháu không tìm được sao? Hơn nữa, những lời
cháu nói trên ti vi đều nghiêm túc cả, những chuyện cháu đã quyết định thì sẽ
không thay đổi. Nếu ông thấy không thuận mắt, thì cứ đối xử với cháu như cách
ông đã làm với anh cả vậy, cháu không quan tâm.”
“Oa, tàn khốc quá!” Tiểu Ái lẩm bẩm. Trong khi còn đang suy
xét về mối quan hệ phức tạp giữa các thành viên trong Thôi gia, thì Thôi Thái
Dạ chìa tay về phía cô nói: “Chi phiếu!”
“Hả?” Tiểu Ái lập tức giả ngốc. Anh ta có khí phách là vì
anh ta có tiền, nhưng cô không có tiền, vì thế cô bằng lòng làm tiểu nhân không
có khí phách.
“Chi phiếu ông nội anh đưa! Em còn không mau đưa đây!” Thấy
Tiểu Ái vẫn kì kèo không chịu nữa, anh liền lấy tay móc trong túi của cô.
“Thôi Thái Dạ, anh sao có thể sờ xoạng lung tung như vậy?
Này, anh giở trò lưu manh đấy à?” Bất luận Tiểu Ái kêu gào như thế nào, chi
phiếu cuối cùng cũng được lấy ra. Anh tiện tay vứt cho Địch, rồi kéo Tiểu Ái
đi.
“Này, Thôi Thái Dạ, đó là chi phiếu của ông nội anh cho tôi.
Anh làm sao có thể nói vứt là vứt chứ? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của
tôi, làm quà sinh nhật không được à?” Những năm triệu nhân dân tệ đó! Có được
nó, cô sẽ không phải khổ sở lăn lộn trong giới showbiz nữa. Có thể sẽ lập tức
lui về dưỡng già ấy chứ!
“Câm mồm!” Thôi Thái Dạ hung hãn ôm chặt Tiểu Ái, đáy mắt
xưa nay luôn tản mạn giờ đây tràn ngập lửa giận: “Mối nợ của em, đợi lát nữa
tôi sẽ tính!”
“Những năm triệu nhân dân tệ đó…” Vừa mở miệng, Tiểu Ái đã
bị anh cho một đập vào đầu. Anh ra tay rất mạnh, làm cô đau đến mức nghiến răng
nghiến lợi.
Hai người cứ như vậy lôi kéo nhau suốt đoạn đường dài. Trên
sân thượng của biệt thự, vì sợ lão gia sẽ giận cá chém thớt, trút giận nên đám
bảo vệ và người giúp việc đua nhau bỏ đi.
Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Tiểu Ái bị kéo vào chiếc xe
Audi A4 màu đỏ. Sắc mặt người bên cạnh rất khó coi, khiến Tiểu Ái phải mở lời
trước: “Nghe tôi nói nè Thôi Thái Dạ, chiếc xe này của anh so với DBS hơi… Audi
A4 màu đỏ, vừa nhìn đã thấy nó giống như xe của phụ nữ tiểu tư sản. Có phải anh
vừa rời khỏi nhà người đẹp nào đó không?”
Thôi Thái Dạ không nói gì, vẫn sa sầm mặt mày chăm chú lái
xe. Tiểu Ái nhớ tình huống này trước kia cũng đã từng xảy ra, lúc đầu anh ta vô
cùng tức giận, sau đó không hiểu sao xông về phía cô. Tiểu Ái đã có kinh
nghiệm, lập tức nâng cao ý thức phòng bị.
Chiếc xe thẳng tiến vào nội thành náo nhiệt, rồi dừng lại
trước một cửa hàng quần áo nữ vô cùng cao cấp. Tiểu Ái bị kéo xuống xe, lôi đến
trước mặt một nữ nhân viên xinh đẹp: “Giúp cô ấy đổi một bộ quần áo nhiều vải
một chút! Ngoài ra hãy tìm mấy chiếc áo khoác phù hợp nữa mang đến đây!”
“Nhiều vải một chút?” Tiểu Ái không cam chịu đứng trước
gương: “Anh thật chẳng có con mắt tinh tường gì cả, bộ này là của Versace đó!”
Thôi Thái Dạ cho tay vào túi quần, đứng tựa bên tay vịn của
ghế sô-pha, tỏ thái độ không vui chút nào: “Em thích đồ hiệu không vấn đề gì!
Sau này anh sẽ mua cho em, muốn bao nhiêu cũng được. Nhưng đừng bao giờ để anh
thấy em ăn mặc như thế này nữa!” Cả ngày hôm nay đầu óc anh đã rối ren rồi, khó
khăn lắm mới tìm được cô. Vậy mà lại thấy bộ dạng chỉ khư khư muốn cầm tiền của
cô, còn cả cách ăn mặc quá hở hang trước một đám đàn ông, quả thật là đã làm
anh tức chết.
Những gì Dung Kỳ nói quả không sai, con bé này phải có người
quản lý, nếu không thì nhất định sẽ coi trời bằng vung muốn làm gì thì làm.
“Không phải chứ, sao anh lại nói giống như anh tôi vậy?”
Tiểu Ái mặt mày ỉu xìu.
“Đừng nói lời vô ích! Em mau thay quần áo đi!”
Bước ra khỏi