
ững cái rễ cứ liên tục len lỏi, xâm nhập vào tận xương tủy. Trong giấc mơ
những điều xưa cũ lại lục tục hiện về, có cả hình ảnh đứa trẻ ngồi xổm trong
nhà bếp giúp mẹ bóc tỏi. Trong giấc mơ còn có thân hình vạm vỡ của cậu nằm trên
tấm ga giường trắng, dần dần lại biến thành cơ thể gầy yếu của mẹ, trên mũi đeo
ống thở oxy, hít thở một cách khó khăn, còn mình thì cột tóc hai bên đứng bên
cạnh giường bệnh chỉ biết nức nở khóc. Khi đó là mấy tuổi? Quá lâu rồi!
Lúc tỉnh lại,
chiếc gối đã ẩm, khóe mắt vẫn vương lệ.
Sáng sớm, lúc thuốc
gây mê dần hết, cậu mở mắt ra, cô và Phương Tồn Chính cùng đứng phắt lên. Không
biết là cậu có nhìn rõ người trước mặt không, mi mắt mở ra vài giây rồi khép
lại chìm vào giấc ngủ. Chạm phải ánh mắt của Phương Tồn Chính, cô vội vàng quay
đi chỗ khác, luôn cảm thấy rằng nửa đêm lúc anh ta quay lại nhìn cô đầy tò mò
và nghi ngờ, lo lắng, cô thầm lo sợ anh đã nhận ra điều gì.
Trời dần sáng,
trong bệnh viện dần có tiếng người, mợ mang hai túi đồ dùng sinh hoạt vào, đôi
mắt đỏ ngầu, chắc là cả đêm không chợp mắt. “Mợ bảo Tiểu Vũ cứ đi học bình
thường, không thể để lỡ việc học. Trong nhà bếp có đồ ăn rồi, con về ăn đi rồi
đi ngủ một giấc”.
Phương Tồn Chính
đã quen với cuộc sống về đêm, không hề mệt mỏi, chỉ là hơi cau mày vẻ như tâm
trạng nặng trĩu. Cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe lùi dần phía sau, sau khi
suy nghĩ kĩ, trong lòng cô như có gợn sóng nhỏ. Anh ấy nhìn thấy gì, nghe thấy
gì, đoán ra điều gì, đều không quan trọng nữa. Mọi thứ đã vượt ra khỏi quỹ đạo,
không thể quay trở lại.
Lúc xe dừng ở
cổng con hẻm, cô ngước mắt ngạc nhiên hỏi: “Anh không về nhà à?”.
“Anh còn về Đế
Cung và Đường Hội xem thế nào.” Thấy cô chỉ ừm một tiếng rồi chuẩn bị xuống xe,
anh ta chặn tay cô đang đẩy cửa xe lại. Khuôn ngực phập phồng hồi lâu, muốn hỏi
điều gì đó nhưng rốt cuộc vẫn cố nén lại, chỉ nói: “Tối anh đến đón em tới bệnh
viện”.
“Không cần đâu,
anh tập trung làm việc đi.”
“Không sao, có
bọn Hầu Tử trong nom nên anh cũng yên tâm, còn em, con gái một mình qua đêm
trong bệnh viện anh không yên tâm được. Tiền thuốc men bao nhiêu nữa thì em
cũng đừng lo”, thấy cô mở miệng định từ chối, anh ta tiếp lời: “Cứ coi như đó
là ân tình anh trả cho chú Củng, năm đó nếu không có chú ấy và mợ em khuyên bảo
giúp đỡ gia đình anh, thì anh và anh trai anh đã bị mẹ ném xuống sông Thanh Thủy
rồi”.
Mỗi lần giúp đỡ,
anh luôn lấy chuyện này làm cớ, quan tâm tới sự tự tôn của cô, sợ cô từ chối.
Cô cố gắng kìm nén nỗi chua xót đang trào dâng trong lòng, gật gật đầu. Nhưng
cửa xe vừa mở ra lại đóng lại, do dự một lúc rồi quyết định nói cho rõ ràng,
hỏi:”Vừa rồi thực ra anh muốn nói gì?”.
Phương Tồn Chính
hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nén được, nói: “Lúc anh từ thang máy ra,
thì hắn bước vào thang máy bên cạnh. Tần Tiểu Ngũ”.
Cô nhìn bàn tay
thô kệch của Phương Tồn Chính trên vô lăng, nắm chặt rồi thả lỏng, cứ thế lặp
đi lặp lại. Lặng lẽ thở dài, nói: “Anh không hỏi em xảy ra chuyện gì sao?”.
“Tối qua em đã
nói dối anh là không biết hắn ta, anh có gặng hỏi thì có thể hỏi được gì chứ?”
Anh ta vung nắm đấm giận dữ đấm vào phía sau ghế của cô khiến toàn thân cô lay
động. “Vậy giờ anh hỏi em, hai người có quan hệ gì, nói rõ cho anh biết”, nói
xong lại ngập ngừng, dè dặt: “Chỉ là quen biết bình thường, phải không?”.
“Anh biết rõ là
không phải mà”, cô cụp mắt, sợ anh ta sẽ phát hiện ra mình đang nói dối, “Quen
biết rất lâu rồi, cảm thấy anh ấy rất hợp”.
“Anh ấy rất hợp”,
Phương Tồn Chính lặp lại, “Vậy ai đã nói với anh là cùng sống những ngày bình
dị yên ổn là vui rồi? Là ai đã đồng ý cho anh thời gian ba năm? Nói xong rồi
quay đầu quên ngay, hay chỉ là đem anh ra làm trò cười? Anh biết em coi thường
anh không có văn hóa, làm việc không chính đáng, em không có suy nghĩ ấy thì
đừng cho anh hi vọng, đừng dỗ dành làm anh vui”.
“Em không có ý dỗ
dành anh, đem anh ra làm trò cười!”, cũng như giọng anh ta ngày một to hơn, cô
không nén nổi hét lên, chạm phải ánh mắt đang nhìn xoáy vào mình, cô lập tức né
tránh.
Anh ta nâng cằm
cô, ép cô quay lại nhìn thẳng vào mình, nét mặt nghiêm nghị, nói: “Nói với anh
là em không yêu hắn, giữa hai người không có gì, em không yêu anh nên mới mượn
hắn để từ chối anh”.
Cô khịt khịt mũi,
nhìn vào mắt anh ta, cứng rắn nói: “Là sự thật, em yêu anh ấy”.
“Yêu hắn điều gì?
Có tiền? Gia đình quyền thế? Đẹp trai?”, anh ta bỏ tay xuống, trong chớp mắt
lại nắm vào cổ cô mà lay, trong ánh mắt có cả sự quyến luyến và đau khổ, “Anh
không tin, em không phải là hạng người đó. Nếu em tham lam những thứ đó thì
chúng mình đã sớm lấy nhau rồi, nói với anh là em không thích hắn! Nói cho anh
nghe”.
Cô bị anh lay
khiến đầu đau như muốn nổ tung, vung tay đẩy anh ta ra, “Là sự thật, em phải
nói bao nhiêu lần nữa đây? Em thích anh ấy, em thích anh ấy, em thích
anh ấy!”.
Sự yên tĩnh bỗng nhiên đến tràn ngập trong không gian chật
hẹp, hơi thở anh ta nặng nề, gân xanh trên cổ nổi rõ, quay người nhìn ra ngoài
cửa xe. Lúc sau mới nói: “