
ị em ở bên nhau cũng nhiều
hơn, thỉnh thoảng cô còn giảng bài cho em, giống như cô giáo vậy.
Tên của
em trai cũng là do Lạc Trần đặt, khi đó mẹ có hỏi cô rằng nên đặt tên em là gì,
cô nhớ tới một từ mà mình đã từng đọc trong cuốn sách nào đó, là Lạc Nhạn Bình
Sa, cảm thấy rất có khí chất, giống như đại hiệp vậy, vì thế mới trả lời mẹ
rằng đặt tên là Lạc Sa có được không? Mẹ nuôi nghĩ một lúc, Lạc Trần và Lạc Sa,
gọi tên thôi cũng biết đấy là hai chị em, mà lại nghe rất văn vẻ nữa chứ, thế
là dùng luôn tên đó. Vì vậy, Lạc Trần gọi em trai là Sa Sa, em trai gọi cô là
Trần Trần. Rất nhiều người sau khi nghe hai chị em họ gọi nhau đã nói tên bị
đặt ngược rồi, sao con trai lại đặt tên con gái, còn con gái lại đặt tên con
trai thế kia. Cha mẹ nuôi đều không phải là dạng hay tính toán xét nét nên cũng
cười cười cho qua.
Vì cha
mẹ nuôi rất bận nên em trai đều do một tay Lạc Trần chăm sóc, lúc còn nhỏ thì
hằng ngày cô đều đưa em tới nhà trẻ, hết giờ học lại đến đón em về. Trường em
trai học cũng là trường cô từng học trước kia. Vừa nhắc đến Lạc Trần, các thầy
cô giáo đều biết cô là một học sinh thông minh nhưng ít nói, thành tích học tập
luôn luôn đứng đầu lớp. Vì vậy, em trai cô rất tự hào, lúc nào cũng bám lấy,
khen cô giỏi.
Đôi khi
Lạc Trần nghĩ, dù thế nào thì bên cạnh cô cũng đã có một người thân.
Em trai
thường rất nghe lời, hiểu chuyện, đương nhiên cũng có lúc đưa ra những yêu cầu
vô lý, ôm lấy cổ cô làm nũng. Đa phần cô đều đáp ứng tất cả những yêu cầu của
em, cô cảm thấy bản thân không có được một tuổi thơ hạnh phúc nên càng đặc biệt
yêu thương và bao dung đối với đứa em trai luôn ỷ lại vào mình này.
Lạc
Trần đã cố gắng sống như thế, cuối cùng cũng đợi được tới ngày cô vào đại học.
Không phải vì cuộc sống quá khó khăn, mà vì cô mong muốn sớm được đi bằng chính
đôi chân mình. Thi đỗ đại học C, cuộc sống mới của Lạc Trần tràn đầy hy vọng.
Chỉ cần hằng năm cô đều có học bổng, vấn đề học phí coi như đã được giải quyết.
Còn sinh hoạt phí, cô có thể đi làm gia sư kiếm tiền. Sau khi tốt nghiệp đại
học, cô sẽ tìm cho mình một công việc, giảm bớt gánh nặng trong gia đình, để em
trai có cơ hội được học ở trường tốt nhất, có được sự giáo dục tiên tiến nhất.
Hôm đi
đăng kí nhập học về, cô tràn đầy niềm vui và hy vọng là thế, nhưng cuối cùng,
tất cả đã vỡ vụn sau một tai họa đột ngột.
Cha mẹ
nuôi bị tai nạn giao thông, cả hai đều tử vong. Lại một lần nữa trở thành cô
nhi, Lạc Trần không thể hiểu được lòng mình có cảm giác gì. Sau khi hỏi rõ sự
tình, cô chỉ còn biết dựa vào bản năng để thu xếp mọi việc.
An ủi
em trai, ép nó ăn cơm, ép nó ngủ, cô cũng ép bản thân mình phải ăn một ít, sau
đó ngồi thần ra ở sofa.
Cho tới
tận khi có vài họ hàng tới, người đến người đi lo liệu hậu sự, xử lý công việc,
Lạc Trần vẫn ngồi ngẩn ra như thế, cảm thấy mọi người xung quanh hình như đều
đang nói, nhưng cô lại không nghe thấy bất cứ điều gì.
Khi mọi
việc được thu xếp xong thì đã là ba ngày sau. Thời gian này, Lạc Trần tham gia
tang lễ trong tâm trạng vô cùng hoang mang. Lạc Sa mới mười hai tuổi, vừa vào
trung học. Cậu là đứa trẻ hiểu chuyện, lúc nhận được tin cha mẹ qua đời, phản
ứng đầu tiên là không chịu tin, nhưng đi nhận thi thể về rồi thì nhất quyết
không nói một lời nào nữa, nén chặt mọi thứ ở trong lòng. Lạc Trần chỉ còn biết
khóc thầm, cô không gào khóc thảm thiết không có nghĩa là cô không đau đớn,
nhưng điều khiến cô phải suy nghĩ nhiều hơn chính là sau này phải sống thế nào
đây.
Năm nay
cô mười tám tuổi, vừa vào đại học, cuộc sống của em trai vẫn cần cô chăm sóc lo
liệu. Học phí, sinh hoạt phí, cái gì cũng cần đến tiền.
Tai nạn
mà cha mẹ nuôi gặp không phải là tai nạn xe bình thường, phải nói là, họ đã bị
người ta mưu sát.
Sáng
sớm họ đã ra khỏi nhà sang tỉnh khác để lấy hàng. Xe mà họ đi là xe đã bao trọn
gói, trên xe hầu hết đều là những người buôn bán nhỏ, để thuận tiện cho công
việc, họ mang theo toàn tiền mặt.
Cha mẹ
không chỉ mang theo tiền hàng của nhà mình mà còn lấy giúp nhà khác, trong
người cũng phải có đến mấy chục vạn tiền hàng. Bởi vì mang theo nhiều tiền,
việc đi lại được hai người giấu kín, chỉ những ai có quan hệ đặc biệt thân
thiết mới được biết. Nhưng trên xe không chỉ có mình họ, còn có những thương nhân
khác. Trên đường đã xảy ra chuyện gì cụ thể thì Lạc Trần không rõ, tin tức mà
cô nhận được là toàn bộ tiền hàng của những người ngồi trên xe đều biến mất,
tính sơ sơ cũng đến một, hai trăm vạn. Cả chiếc xe đã lao xuống vực, không một
ai sống sót, kể cả lái xe.
Vụ án
vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng người sống thì vẫn cứ phải sống. Lúc
cha mẹ nhận đi lấy hàng thay cho người ta, ai đã đưa tiền đều có ghi biên lai,
người ta đâu vì thấy nhà họ Lăng xảy ra thảm án mà không đến đòi tiền. Đối với
tiểu thương mà nói, mấy chục vạn chẳng phải con số nhỏ. Do đó, tang lễ vừa kết
thúc đã có mấy người mà Lạc Trần nhìn rất quen đến nhà đòi nợ. Lạc Trần biết
tiền tiết kiệm trong nhà được cất ở đâu, cha mẹ nuôi không coi cô là người