
gọi nó ra đây.
Trúc Quỳnh bước khỏi phòng khách, ngã người ra salon, ông Thiệp bực bội với
những gì vừa nghe từ Trúc Quỳnh. Con bé ấy dầu sao cũng là máu mủ của
ông, dù ông không thừa nhận điều thiêng liêng đó. Nhã Ca có mặt trên đời này ngoài ý muốn của ông, nhưng lại là chủ tâm có mục đích của mẹ nó.
Người đàn bà nhiều thủ đoạn ấy đã cố tình cho ông vào tròng.
Quân bước vào, cắt đứt dòng hồi tưởng của ông ,anh hỏi :
- Ba gọi con.
Mặt lạnh lùng, ông Thiệp hất hàm :
- Ngồi xuống đi !
- Vâng.
Ông Thiệp rành rẽ từng tiếng :
- Mày đưa con Nhã Ca vào bán hàng ở siêu thị phải không ?
Quân bình thản gật đầu :
- Vâng. Nó cần một chỗ làm để có tiền ăn học.
Ông Thiệp lừ mắt :
- Mày có hỏi ý kiến tao chưa ?
- Con thấy không cần. Từ trước tới giờ con tuyển nhân viên đều không hỏi ý kiến ba. Trường hợp Nhã Ca lẽ nào ngoại lệ ?
Ông Thiệp cười khẩy :
- Mày thừa biết, đừng có hỏi đố tao. Giải quyết cho nó nghỉ đi.
Quân nói :
- Nhã Ca không vi phạm nội quy làm việc, không bắt nó nghỉ được.
Trúc Quỳnh chen vào :
- Muốn nó quy phạm nội quy làm việc dễ ợt chứ gì. Tao chỉ cần xuất nửa chiêu thôi.
Quân nhìn Trúc Quỳnh :
- Em không nghĩ chị đủ độc ác, nhẫn tâm để làm chuyện đấy.
Bĩu môi, Quỳnh nói :
- Với ai thì không, chớ với con nhỏ lộn giống đó, tao thừa độc ác.
Rờ cằm, Quân phán :
- Lộn giống. Chị dùng từ độc đáo thật. Dù chưa có chồng nhưng chị cũng cần để đức cho con.
Trúc Quỳnh trợn mắt :
- Mày... mày rủa tao hở thằng kia. Con Nhã Ca là gì, mà mày bênh nó chầm chập thế ?
Quân nhìn thẳng chị mình :
- Về phương diện lương tri, nó là em gái tôi đấy.
Ông Thiệp sa sầm mặt, trong khi Quỳnh ré lên :
- Ba chưa bao giờ nhận nó là con, sao mày lại... lại... Hừ ! Đồ ngu !
Ông Thiệp quát lên :
- Không cãi nữa. Thằng Quân giải quyết cho nó nghỉ ngay.
Quân điềm tĩnh :
- Con đã nói Nhã Ca cần một công việc để có tiền ăn học.
Ông Thiệp đanh giọng :
- Nó cần tiền tao sẽ trợ cấp. Mỗi tháng bố thì chừng một triệu bạc, với
nó chắc sẽ là dư xài. Con Quỳnh nói đúng, để Nhã Ca bán trong siêu thị,
lâu ngày sẽ phiền phức lắm.
- Ba lo gì cơ chứ. Nhã Ca có nhận ba là
cha nó đâu mà sợ phiền phức. Nói thiệt, nếu con nhỏ biết siêu thị đó
trực thuộc công ty Đông Đô, nó đã không vào làm đâu.
Trúc Quỳnh lại bĩu môi :
- Làm bộ chảnh. Vậy sao lâu lâu nó tới xin tiền ba ? Hừ ! Đã xòe tay xin
của bố thí, giờ lại bày đặt đi làm để có tiền ăn học. Rõ ràng nó kiếm
chuyện mà. Cha thì nó không nhận, nhưng nó nhận tiền. Thật mâu thuẫn đến thấy ghét.
Quân ôn tồn :
- Đúng là tâm trạng Nhã Ca có nhiều
mâu thuẫn, nhưng dầu sao nó cũng còn quá trẻ con. Một đứa trẻ con có
hoàn cảnh sống đáng thương như nó thường có những hành động cũng như ý
nghĩ bộc phát thường khi gặp những rắc rối ngoài khả năng tự giải quyết
được. Chị sung sướng từ bé tới giờ nên có hiểu để cảm thông với ai đâu
mà bày đặt ghét với thương.
Trúc Quỳnh gân cổ lên tính cãi tiếp, nhưng ông Thiệp đã nói :
- Không tranh luận nữa. Ba quyết định mỗi tháng trợ cấp cho Nhã Ca một
triệu với điều kiện nó nghỉ bán ở siêu thị. Nó phải lo tập trung học
thật tốt.
Trúc Quỳnh hối hả hỏi :
- Tại sao ba phải làm như vậy ? Làm như thế khác gì ba thừa nhận nó.
Ông Thiệp quát :
- Im đi !
Trúc Quỳnh giận dỗi dọa trước khi bước đi :
- Nó sẽ biết tay con.
Còn lại hai bố con, Quân mới từ tốn nói :
- Con nghĩ Nhã Ca sẽ không nhận tiền của ba. Tánh nó khá ngang ngạnh.
- Ngang thì ngang, nó từng tới xin tiền tao cơ mà.
Quân ngắt lời ba mình :
- Hôm trước, con có nói với Nhã Ca, ba sẽ trợ cấp cho con bé, nhưng nó từ chối. Nó còn nói thỉnh thoảng nó thích tới đòi nợ ba. Nó thích nhận
tiền nợ hơn tiền cho.
Mặt ông Thiệp đỏ bừng lên :
- Đồ mất dạy, hỗn láo.
- Chính ba đã khiến Nhã Ca như thế, nên ba đừng trách nó.
- Mày dạy đời tao đấy à ?
Quân nhún vai :
- Con chỉ nói điều mình nghĩ trong lòng.
Ông Thiệp im lặng, một lát sau ông nói :
- Tìm cho nó một công việc nơi khác.
Quân nhìn ba mình:
- Con thấy không cần thiết phải làm thế. Nhã Ca không phá ba đâu.
Ông Thiệp đanh giọng :
- Sắp bầu lại Hội đồng quản trị công ty, tao không muốn có bất cứ tai tiếng nào.
- Con hiểu rồi. Nhưng dầu sao cũng phải đợi hết tháng đã.
Nhìn đồng hồ, Quân nói :
- Con có hẹn, phải đi đây.
Dắt xe ra, anh chạy tới quán cà phê đối diện siêu thị nơi Thanh Du đang
làm. Con bé nói bữa nay sẽ trả điện thoại và anh đã hẹn nó vào quán này
cho tiện việc trò chuyện.
Vào quán, chọn bàn xong Quân không phải chờ lâu đã thấy Du lơ ngơ đẩy cửa kính.
Anh đứng dậy đón Du rồi lịch sự kéo ghế mời ngồi khiến con nhỏ hết sức cảm động.
Quân hỏi :
- Em uống gì nhỉ ?
Thanh Du nói ngay :
- Dạ... xí muội tắc ạ.
Quân đợi người phục vụ đi rồi mới hỏi :
- Sao bạn em không đến cùng ?
Du vuốt tóc :
- Nó sợ gặp bạn anh.
Quân bật cười :
- Trời đất ! Bạn anh gây ấn tượng mạnh dữ vậy à ?
Lấy trong túi xách ra cái điện thoại nhỏ xíu, Du đặt lên bàn.
- Bạn anh xin gởi lời đầu tiên là xin lỗi, sau đó là cám ơ