Trăng Khuyết

Trăng Khuyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322474

Bình chọn: 8.5.00/10/247 lượt.

n bạn em.

Thanh Du cao giọng :

- Sao ông ta không tới nhận hàng ?

Quân hơi khựng lại một chút :

- Cậu ấy bận chủ trì một cuộc họp.

Du dài giọng :

- Làm lớn nhỉ ! Em đã nghe nhỏ Nhã... à quên, nhỏ bạn kể về ông ta lúc

say, em không hình dung nổi lúc chủ trì cuộc họp, thái độ và lời nói của ông ta sẽ như thế nào.

Quân nhìn Du :

- Bạn anh không phải dân

bợm bãi như em nghĩ đâu. Cậu ấy rất hiếm khi uống rượu, nhưng hôm đó vì

buồn nên đã quá chén, lại uống một mình, không bạn bè kè cặp nên mới té

sấp té ngửa, cho chó ăn chè ngoài đường ấy chớ.

Thanh Du nhăn mặt :

- Tội nghiệp con nhỏ phải hứng những món người ta ví là chè cho chó.

Quân thở dài :

- Bạn anh có nhớ gì đâu. Hôm qua nghe anh nói nó rất ân hận và xấu hổ. Chỉ mong cô bạn em tha thứ...

Thanh Du bắt bẻ :

- Có lẽ phải tự xin lỗi chớ, sao nãy giờ anh cứ xin giùm bạn hoài vậy ?

Quân nói :

- Thế nào bạn anh cũng trực tiếp xin lời và cám ơn mà. Đừng bắt lỗi bắt phải nữa mà Du.

Thanh Du chảnh :

- Nể mặt anh, em bỏ qua đó.

Quân hấp háy mắt :

- Bạn em có bỏ qua không ?

Du chép miệng :

- Nhỏ đó khó chịu cực kỳ, có thể nó bỏ qua cho xong cái xui, nhưng không có nghĩa nó bỏ lỗi cho cái ông làm lớn kia đâu.

Quân xoay tách cà phê :

- Thế... Nhã Ca có nói gì không ?

Thanh Du bối rối :

- Nhã Ca hả ? Nó đâu dính dáng tới chuyện này.

- Chớ không phải Ca chung nhóm với em.

Du liếm môi :

- Có đấy. Nhưng nó im lặng...

Quân trầm giọng :

- Du là bạn thân nhất của Nhã Ca đúng không ?

- Về mặt nào đó thì đúng như vậy. Thân nhất, nhưng em chưa hiểu hết, biết hết về Nhã Ca. Nó dường như có những bí mật riêng, tâm sự riêng được

giấu kín trong lòng mà em nghĩ có cạy răng nó cũng chả nói.

- Sao em lại nghĩ thế ?

Thanh Du nhún vai :

- Sự thật là vậy mà. Thí dụ em hỏi về anh, nó chỉ ậm ự, em ức lắm đấy.

Nhìn Quân, Du hỏi thẳng :

- Thật ra anh quen thế nào với nó ?

Quân né tránh :

- Bọn anh quen kiểu dây mơ rễ má lòng vòng, kể ra dài dòng lắm.

Du nói tiếp :

- Nó có vẻ không ưa anh, nhưng em có cảm giác nó vờ như vậy. Tại sao thế nhỉ ?

Quân lảng đi :

- Anh cũng không biết nhiều về Nhã Ca nên định tìm hiểu cô bé qua em đây.

Thanh Du giãy nảy :

- Nghĩa là anh định moi tin ở em. Xin lỗi, em không bán rẻ bạn bè đâu nghe.

Quân nhỏ nhẹ :

- Em chỉ giúp anh hiểu nhiều hơn một người anh có tình cảm chớ đâu phải em bán rẻ bạn bè.

Thanh Du trố mắt :

- Anh thích nhỏ Nhã Ca thiệt hả ?

Quân trầm tĩnh :

- Với Nhã Ca, anh rất mực thương cảm.

Rồi anh không đợi Du thắc mắc gì về lời của mình mà hỏi ngay :

- Em biết nhà Nhã Ca không ?

Du hỏi lại :

- Nhà ở quê ấy hả ?

Quân buột miệng :

- Quê nào ?

Thanh Du nói :

- Thì quê nó ở Hòa Lộc, Cái Bè, Tiền Giang đó. Không phải anh cùng quê với nó sao ? Cái xứ đặc sản về xoài cát ấy.

Quân ậm ự :

- Ờ thì cùng quê, nhưng anh muốn hỏi nhà ở đây của Ca kìa.

Du vô tư :

- Bọn em chung nhà trọ mà, sao anh lại nó thế ?

Quân nhíu mày :

- Chung nhà trọ à ?

Thanh Du gật đầu :

- Vâng, chớ anh tưởng Nhã Ca ở với ai ?

Quân bất ngờ vì những gì vừa nghe. Từ trước tới giờ, anh cứ tưởng Ca sống

với bà ngoại. Thì lần đầu tiên Nhã Ca xuất hiện ở nhà Quân, cô đi với bà ngoại. Hai bà cháu có một ngôi nhà nhỏ bên quận Tám, trong khu Xóm Đạo. Quân nhớ rất rõ bà ngoại Ca đã nói thế. Sao bây giờ cô phải ở nhà trọ

nhỉ ?

Quân ngập ngừng :

- Thế bà ngoại Nhã Ca đâu ?

- Chắc

là ở dưới quê, Nhã Ca ít về quê lắm. Chung nhà trọ lâu nay mà em thấy

dường như nó chả mấy khi về quê. Thỉnh thoảng có bà dì tên Nhã Bình tới

tiếp tế mì gói, sữa cho nó. Em chưa khi nào nghe nó nhắc tới ba mẹ hay

bà ngoại. Bộ Nhã Ca có bà ngoại nữa hả ?

Quân bật cười vì câu hỏi ngớ ngẩn của Du :

- Ai lại không có bà ngoại.

Quân hỏi tiếp :

- Thế tiền ăn học của Ca ai lo ?

- Em không biết. Mà chắc ba mẹ nó phải lo rồi. Tới tháng vẫn thấy nó có

vài trăm ngàn. Tằn tiện thì cũng đủ. Nhưng học phí thì căng lắm. Tới đợt đóng học phí Nhã Ca lo đến mất ăn mất ngủ, tụi em không giúp được gì

nên chả dám hỏi ai cho nó tiền để đóng học phí.

Quân xót cả lòng.

Anh không thể không trách ba mình. Cho dù Nhã Ca là đứa con ngoài ý

muốn, bị ông chối bỏ từ lúc vừa mới lọt lòng, ông cũng phải có trách

nhiệm với giọt máu của mình chớ. Đằng này ông luôn gạt ngang, phớt lờ

như trên đời nay không có mặt Nhã Ca. Con bé hận ông cũng phải.

Thanh Du gặng :

- Anh hỏi như thế chả lẽ Nhã Ca chỉ có bà ngoại chớ không có ba mẹ nên ba mẹ nó không lo cho nó ăn học ?

Quân lắc đầu :

- Không. Không phải như vậy.

Du nhún vai :

- Em có cảm giác anh cũng chả biết gì về Nhã Ca hơn em.

Quân thú nhận :

- Đúng. Chính vì vậy anh mới phải tìm hiểu Nhã Ca thông qua em.

Du hỏi tới :

- Anh thích nó, đúng không ?

Quân phẩy tay :

- Em nghĩ thế cũng được.

Du trịnh trọng :

- Anh muốn biết gì về con nhỏ ?

Quân hỏi :

- Ca gặp khó khăn gì trong cuộc sống thường ngày ?

Thanh Du ngập ngừng :

- Cũng như những sinh viên xa nhà ở trọ đi học khác, nó thiếu thốn về vật chất lẫn tinh th


pacman, rainbows, and roller s