
tưởng xa xôi, nhưng cũng để lại cho người càng nhiều không gian
tưởng tượng.
Thời gian chậm chạp đến
mức khiến người ta ngơ ngẩn, hơi ấm trong xe làm người ta cảm thấy khô nóng.
Nuốt vào ngụm kem cuối
cùng, Lăng Lăng lật nghiêng cổ tay anh, kim đồng hồ màu bạc, sáng loáng tinh
xảo hiệu Piaget bằng thép nguyên chất chỉ mười hai giờ hơn. Cô nhìn thoáng qua
cánh cổng đóng chặt, bên trong cửa thủy tinh đèn vẫn còn sáng, bác bảo vệ vẫn
chưa ngủ. Trong tình huống này, nếu gõ cửa thì bác bảo vệ sẽ mở. Còn nếu đèn
tắt thì thảm luôn, phải ấn chuông cửa thật lâu, bác bảo vệ mới từ từ chầm chậm
lẩm bẩm làu bàu mà xuống giường, mang vẻ mặt không tình nguyện đi mở cửa. Vào
cửa rồi phải để lại tên, số phòng, giải thích nguyên nhân về muộn.
Cô biết mình nên trở về,
nhưng trong lòng vẫn bịn rịn quyến luyến không nỡ, cứ muốn nán lại với anh thêm
chốc nữa. Cô rốt cuộc đã hiểu tại sao dưới lầu nhà trọ nữ sinh luôn có cảnh nam
nữ tạm biệt nhau mà phải nhì nhằng đến mấy chục phút, tiễn rồi lại tiễn, đưa
rồi lại đưa. Cảm giác thích một người hóa ra kỳ diệu như thế.
"Cổng nhà trọ khóa
rồi." Dương Lam Hàng giữ lấy tay cô, đầu ngón tay siết chặt ngầm nói lên ý
muốn không buông.
"Không sao. Bác bảo
vệ sẽ mở cửa cho em."
Cô vừa định xuống xe,
Dương Lam Hàng nắm chặt lấy tay cô.
"Anh tin em..."
Anh tin tưởng cô, vẫn
luôn tin tưởng, nhưng... Tin tưởng là một chuyện, để ý lại là chuyện khác!
Lăng Lăng khó hiểu quay
đầu, chờ anh nói tiếp.
"Nhưng... đừng để
anh thấy cậu ta ôm em lần nữa!" Sau vài giây kinh ngạc, Lăng Lăng đã hiểu
ra ý anh.
Anh rõ ràng đã trông thấy
Trịnh Minh Hạo ôm cô, nhưng vẫn muốn đến Haagen-Dazs mua kem cho cô... Cái lạnh
của kem từ dạ dày lan tỏa đến toàn thân, giá lạnh phụ họa theo từng cơn đau
nhói trong bụng.
"Nếu em muốn ở bên
anh ấy, hà tất phải đợi đến hôm nay?" Cô nhìn thật sâu vào mắt anh, nói:
"Anh ấy chỉ đến từ biệt em..."
Lời còn chưa dứt, cô chợt
thấy tay trái bị nắm chặt, thân người cũng bị kéo lại, khóa chặt trong lồng
ngực ấm áp.
"Lăng Lăng, anh cũng
sợ mất đi, em hiểu không?"
Cô lui người lại, tham
luyến sự ấm áp của anh, giá lạnh đã bị hơi ấm từng phút từng giây hòa tan.
"Em xin lỗi!"
Nhẹ nhàng sáp lại gần
hơn, đôi môi lạnh lẽo khẽ run run hôn lên mặt anh, môi anh, vành tai anh, ghé
vào tai anh nói khẽ: "Em cam đoan với anh, sau này sẽ không như thế
nữa."
Nụ cười của cô rất đẹp,
thuần khiết hơn cả hoa tuyết, cũng mong manh hơn cả hoa tuyết...
Thế nhưng, làn môi xinh
đẹp sáng bóng của cô tản mát hương thơm dìu dịu ngây ngất như hoa anh túc.
Dương Lam Hàng tận lực khống chế khát vọng trong lòng, điều chỉnh hô hấp... Tuy
nhiên, cánh cửa dục vọng một khi đã mở, lực tự chủ không thể nào khống chế được
thân thể nữa...
Hành vi của anh hoàn toàn
thoát khỏi sự điều khiển của lý trí, hai tay trượt dần đến bên hông cô, ôm lấy.
Nếu Lăng Lăng phản kháng một chút, hoặc nhắc nhở anh một lần, anh sẽ có thể ý
thức được sự thất thố của bản thân... Nhưng cô không có, tay cô vuốt ve lông
mày anh, xuôi theo mép tóc, trượt xuống bên môi anh...
Một luồng tê ngứa bên môi
khiến thần trí anh hưng phấn. Anh thử đến gần hơn, Lăng Lăng không lảng tránh,
chỉ khép lại hai mắt. Vẻ mặt chờ mong của cô khiến anh khó lòng kiềm chế được
nữa, bèn cúi đầu hôn lên môi cô.
Đèn trong xe đã tắt, ánh
trăng mờ nhạt cũng bị ngăn cách bên ngoài cửa kính xe màu xanh sa-phia. Trong
bóng tối, trời đất đảo lộn, thế giới chao nghiêng, anh quên mất dịu dàng, quên
mất chở che, mút mát, trong xoay vần bùng nổ những đòi hỏi khác nhau. Môi lưỡi
quấn quýt rốt cuộc không thỏa mãn được khát vọng của anh, tay anh không chịu
khống chế vươn ra hướng đến chân cô, di chuyển dọc theo đường cong mềm mại mượt
mà...
Thân thể cô run rẩy trên
đầu ngón tay anh, trong không gian phát ra những tiếng ngâm khe khẽ nhỏ vụn...
Tay cô để trên ngực dần mất đi sức lực, từ chống cự biến thành vuốt me mơn
trớn...
"Đừng như vậy!"
Anh bắt lấy hai tay cô, đè chặt phía sau lưng cô. Thân thể anh đã có phản ứng
rõ ràng, nếu cô cứ tiếp tục vuốt ve như thế, anh không thể đoán được giây tiếp
theo sẽ có chuyện gì xảy ra...
"Chúng ta, vẫn nên
tâm sự thôi." Anh day day cái trán phập phồng huyết mạch, cố gắng suy nghĩ
xem tìm chủ đề gì để nói.
"Đi đâu tâm sự
đây?"
Môi anh mở ra khép lại
nhiều lần, nhịn xuống cơn xúc động muốn nói "đến nhà anh".
"Em có thể hỏi anh
câu nào có chiều sâu không?"
Cô ngây ngô nhìn lên bầu
trời, suy nghĩ sâu xa trong thoáng chốc. "Thầy Dương, anh cảm thấy kết quả
mô phỏng của chúng ta có tính dự đoán được(**) không? Có vẻ rất nhiều số liệu
đều quá lý tưởng hóa."
"Hả?" Anh đặc
biệt bất đắc dĩ nhìn cô: "Nếu bây giờ anh trả lời được câu hỏi này, anh là
thần luôn!"
"Vậy rốt cuộc anh
muốn sao?"
"Anh muốn cưới em về
nhà, sau đó..." Anh cũng không nói gì nữa, than nhẹ. "Nói chung em
đừng nên hỏi anh câu nào hết."
Tình nồng thắm, đêm chưa
tàn.
Đèn trong phòng trực ban
của ký túc xá vụt tắt, tuy vậy, cũng chẳng ai thèm để ý.
******
Không lâu sau, Lăng Lăng
và Dương L