
:
"Anh nói Bạch Lăng Lăng à, em tốt xấu gì cũng tôn trọng chỉ số thông minh
chút đi, kiếm cớ thì phải tìm một cái nghe lọt tai chứ."
Dạo này sao không ai tin
lời nói thật vậy trời?
Lăng Lăng cười cười với
Dương Lam Hàng, nói vào di động: "Tin hay không tùy anh."
"Được, em có bạn
trai chứ gì! Dẫn hắn đến đây, anh giúp kiểm tra hắn một chút."
Nếu là trước kia, chắc
chắn Lăng Lăng sẽ nói: "Liên can gì đến anh, anh cũng không phải ba em,
bạn trai em cần gì anh kiểm tra hử?!"
Nhưng vì tránh cho Dương
Lam Hàng hiểu lầm, cô cố tỏ ra lạnh lùng. "Không dám phiền anh, cảm
ơn!"
"Không phiền đâu,
với tư cách là người thực lòng theo đuổi em, anh chí ít cũng muốn xem xem hắn
ta mạnh hơn anh chỗ nào?"
"Anh yên tâm, anh ấy
chỗ nào cũng mạnh hơn anh hết!" Thói quen đã kích Trịnh Minh Hạo của cô
rốt cuộc không đổi được.
Nói xong, Lăng Lăng cố ý
nhìn thoáng qua phản ứng của Dương Lam Hàng, vẻ thỏa mãn thấm đượm giữa hai
hàng lông mày của anh. Xem ra, thâm trầm như Dương Lam Hàng, cũng không tránh
được thích nghe khen.
"Được rồi, em không
quấy rầy các anh ôn chuyện nữa, bye bye!" Không đợi Trịnh Minh Hạo nói
chuyện, cô đã cúp điện thoại.
Mặc dù điện thoại cúp
quyết đoán, nhưng nội tâm không khỏi có chút cảm khái - trong thời điểm cô khó
khăn nhất, Trịnh Minh Hạo đã cổ vũ cô, bầu bạn với cô. Tình cảm cô nợ anh, đã
định sẵn sẽ không trả hết!
Dương Lam Hàng cũng không
truy hỏi cô điều gì, ngồi vào chỗ, cô cũng đi qua ngồi.
"Ban nãy anh định
nói gì vậy?" Cô hỏi.
"Không có gì. Lúc
nãy định hỏi em: Lát nữa muốn đi đâu?"
"Em... muốn ăn
Haagen-Dazs!"
Haagen-Dazs, kinh điển
của lãng mạn! Cho dù vài cô gái có thể cự tuyệt loại hương sữa nồng đậm này,
nhưng không cô gái nào không bị slogan quảng cáo của nó lay động!
"Kem hả?" Dương
Lam Hàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Trời lạnh thế này, không ăn cái khác được
sao?"
Lăng Lăng cố gắng che
giấu vẻ thất vọng trước sự không tâm lý của anh. "Em thuận miệng nói thôi,
không đặc biệt muốn ăn lắm đâu."
"Được rồi. Tí nữa
sửa xong báo cáo anh đưa em đi!"
"Vậy chúng ta nhanh
sửa báo cáo đi." Dáng vẻ vui mừng của cô, hoàn hoàn không nhìn ra chỉ là
"thuận miệng nói".
Dương Lam Hàng khẽ cười
cầm lấy báo cáo đề tài, nghiêm túc xem.
Lăng Lăng đang sắp chảy
nước miếng căn bản không hi vọng Dương Lam Hàng có thể qua loa cho xong, nhưng
vẫn không ngờ anh đọc cẩn thận đến thế, từng câu, từng chữ đều cân nhắc tinh tế
tỉ mỉ. Hơn nữa, hễ gặp phải khúc mắc, anh nhất định phải cùng cô thảo luận rõ
ràng, còn bảo cô sửa lại. Sau đó, gặp phải một vấn đề gây tranh cãi, Dương Lam
Hàng nói phân tích của cô có sai lầm về mặt nhận thức. Cô cực lực tranh luận,
nói cô tra được một chương tài liệu, trong đó phân tích như vậy.
Kết quả bệnh làm tới nơi
tới chốn của Dương Lam Hàng tái phát, anh tra tài liệu, phân tích, thảo luận.
Chờ đến khi anh đi đến được kết luận thỏa mãn, đã là mười giờ hơn. Đừng nói
Haagen-Dazs, có ăn Mãn Hán Toàn Tịch Lăng Lăng cũng không tìm đâu ra hứng.
"Khuya rồi, nếu em
không quay về phòng trọ, khu nhà sẽ đóng cửa."
Anh nhìn vẻ mặt đầy mỏi
mệt của cô, cũng không muốn miễn cưỡng. "Để anh đưa em về"
...
******
Trên đường về phòng trọ,
di động Lăng Lăng lại reo, cô lấy ra nhìn liếc qua hiển thị trên màn hình, ngắt
máy.
Dương Lam Hàng nói:
"Người anh coi trọng không nhiều lắm, Trịnh Minh Hạo là một trong số
đó."
"Anh coi trọng anh
ấy?!" Lăng Lăng mở to mắt, cô cứ tưởng tình địch gặp nhau đều ghen tuông
tóe lửa chứ.
"Em có nhớ một lần,
anh gặp em và Trịnh Minh Hạo trong tiệm cơm Tây vườn trường không?"
"Em nhớ." Hơn
nữa cô còn nhớ rõ Dương Lam Hàng bị một câu của cô làm cho sặc nước, ho một hồi
lâu.
Còn về câu nói kia, cho
đến tận bây giờ, cô vẫn thấy "một rừng xấu hổ".
"Tối hôm đó, Trịnh
Minh Hạo chạy tới tìm anh..."
"Không phải anh ấy
đi đánh anh đấy chứ?!"
Dương Lam Hàng không phủ
nhận.
Trịnh Minh Hạo cũng quá
manh động nha. Anh ta cũng không ngẫm lại, nếu Dương Lam Hàng là loại giáo viên
lòng dạ hẹp hòi, thì kẻ thích gây họa như anh ta đến bằng tốt nghiệp chắc chắn
cũng không lấy được.
"Cậu ấy chất vấn anh
dựa vào cái gì bảo trang web cậu ta làm không đáng một xu. Còn nói cậu ta vất
vả khổ cực thức trắng mấy đêm mới làm ra nó."
"Anh ấy làm
á?!"
Lăng Lăng rốt cuộc đã
hiểu buổi tối kết thúc bảo vệ tốt nghiệp đó, vì sao Trịnh Minh Hạo lại nổi xung
lên như thế, còn phản ứng của Uông Đào thì cứ bình bình. Lẽ ra cô nên sớm nghĩ
đến, Uông Đào lúc ấy bận bịu làm thêm bên ngoài, căn bản không thể nào có thời
gian giúp cô làm đồ án tốt nghiệp.
"Cậu ta thực sự là
một chàng trai tốt, có cá tính, cũng có phông độ, quan trọng nhất là, cậu ấy
thực sự yêu em..."
"..."
"Hôm ấy, bọn anh
uống rượu đến khuya, cậu ta đã nói rất nhiều.
Cậu ấy nói anh biết: ‘Yêu
có rất nhiều cách, không đi quấy rầy sự yên tĩnh mà cô ấy muốn, cũng là một
cách.’
Cậu ấy còn nói: "Bất
kể cô ấy ở bên ai, tôi đều hy vọng cô ấy có thể vui vẻ!" Dương Lam Hàng
cười cười với cô, nói tiếp: "Anh cứ tưởng người hiểu em nhất, yêu em nhất
trên thế