
c quyền tôi bảo em viết đã xong chưa?"
"Còn một ít nữa,
cuối tuần nhất định em sẽ gửi thầy!"
"Ừ!"
Anh kề sát cô, nhỏ giọng
nói: "Nếu em bận quá, anh giúp em viết nhé."
Mặt cô đỏ lên, đầu nhanh
chóng cúi gằm xuống ghế. "Không cần đâu, cảm ơn anh!"
Chuyên gia báo cáo cả
tiếng đồng hồ, một chữ tiếng Anh cô cũng không nghe vô. Ngòi bút vẫn chưa dừng,
trên sổ tay vẽ đầy những hình thù trừu tượng mà ngay cả họa sĩ trường phái ấn
tượng có xem cũng không hiểu...
Không có tâm trạng nghe
báo cáo đâu chỉ mình Lăng Lăng. Suốt một giờ, Dương Lam Hàng vẫn luôn nghiên
cứu mấy hình vẽ dưới ngòi bút của cô, đoán xem cô ruốt cuộc đang vẽ cái gì,
nghĩ cái gì. Cho dù chỉ số thông minh của anh có cao đến đâu cũng không hiểu
được, đó là tình yêu của con gái, mỗi một nét bút đều là sự lắng đọng của giấc
mơ.
...
******
Cửa chớp kiểu mành treo
màu trắng đóng kín, ngoại trừ một vài tia sáng mỏng manh có thể lách vào, còn
toàn bộ ánh sáng mặt trời đều bị ngăn trở bên ngoài. Trong văn phòng tối mờ
thiếu ánh sáng, Dương Lam Hàng ngồi trước máy tính, ngũ quan mờ nhạt tựa như
bức tranh thủy mặc giàu ý thơ, ẩn chứa cảm hứng nghệ thuật ý vị sâu xa.
Hai tiếng đồng hồ,
screen-saver trên màn hình máy tính đã lặp đi lặp lại n lần, cây bút máy bằng
kim loại nằm giữa các ngón tay của anh đã xoay tròn n vòng...
Anh không đếm nổi mình đã
xem đồng hồ hết bao nhiêu lần.
Bồn chồn, từ ngữ này chưa
bao giờ cùng xuất hiện bên cạnh ba chữ Dương Lam Hàng, giờ đây lại là từ ngữ có
thể miêu tả tâm trạng anh chính xác nhất.
Đúng vậy, anh bồn chồn,
thực sự bồn chồn.
Anh đã tính toán thời
gian thật kỹ, trước năm giờ chiều, anh có thể viết xong mấy thứ cần thiết trong
khoa, có thể làm tốt dự toán chi tiêu của quỹ khoa học tự nhiên, sau đó, tập
trung sửa chữa báo cáo đề tài cho Lăng Lăng... Trên thực tế, kế hoạch xuất hiện
sai lầm nghiêm trọng. Suốt cả ngày trong lòng anh cứ xao xuyến không yên. Hễ nghĩ
đến cô đã chấp nhận anh, giữa họ không còn là quan hệ thầy trò đơn giản, tư duy
cùng cảm xúc của anh cứ như lơ lửng trên không trung, không thể yên tĩnh trong
chốc lát.
Hóa ra đây là cảm giác
yêu đương, mỗi một nấc di chuyển của kim giây, đều là chờ mong nhung nhớ.
Anh đụng vào con chuột
một cái, screensaver biến mất, thay vào đó là mẫu hồ sơ cá nhân đã điền được
một nửa. Trường chuẩn bị xét duyệt phong giáo sư, điều kiện của anh hoàn toàn
thỏa mãn, trong khoa bảo anh viết sơ yếu lý lịch cá nhân và thành quả nghiên
cứu thật kỹ, chuẩn bị tốt tư liệu để nộp lên trên.
Những năm gần đây công
tác lựa chọn và xét phong hàm giáo sư đều do hiệu trưởng Châu phụ trách, do vậy
kết quả có thế nào cũng không hề hồi hộp chờ mong.
Thực ra, giáo sư, hướng
dẫn tiến sĩ, hay viện sĩ, những từ ngữ này đối với anh mà nói không hề có ý
nghĩa đặc biệt gì cả. Điều anh muốn, có chăng là thành quả nghiên cứu khoa học
của mình được người khác công nhận, thực sự ứng dụng vào sản xuất công nghiệp.
Tuy vậy, không may là cái Trung Quốc công nhận không phải là tài năng hay thành
quả, mà là những danh hiệu vô nghĩa này!
Đúng năm giờ, tiếng gõ
cửa vang lên. Ba tiếng, thật chậm, thật nhẹ.
Bút máy đang xoay tròn
rơi trên mặt bàn...
Bởi vì anh nghe ra được,
đây là cách gõ cửa của Lăng Lăng. Cô mỗi lần gõ cửa đều giống như sợ quấy rầy
bên trong văn phòng anh, hết sức nhẹ, hết sức chậm, mà không biết rằng bản thân
tiếng gõ cửa của cô mới là một loại "quấy rầy".
"Mời vào."
Anh ngồi thẳng lại, hít
thở sâu.
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra một
nửa, một đôi mắt sáng đầy thăm dò nương theo cánh cửa dần mở ra xuất hiện. Anh
muốn cười, lại nhịn xuống. Cô lần nào cũng vậy, trước khi vào cửa phải quan sát
khắp một lượt trong phòng, vào cửa rồi thì chẳng chịu ngẩng đầu lên nữa, chỉ
nhìn chằm chặp xuống sàn nhà của anh.
Rất nhiều lần, anh đã
muốn hỏi cô: "Sàn nhà tôi bẩn lắm sao?"
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cô
sẽ bị dọa đến ngây ngốc, anh lại không đành lòng, nên không có hỏi.
"Thầy Dương."
Lăng Lăng đóng cửa phòng, duyên dáng đứng bên cửa. Hai gò má trắng trẻo ửng
hồng, đáy mắt trong veo yên tĩnh sóng sánh nét nửa vui nửa sợ.
Anh thích nhất ánh mắt
cô, bởi vì cô có thói quen che giấu cảm xúc thực, thế nhưng ánh mắt lại luôn
bán đứng thế giới nội tâm của cô.
Khi cô vui vẻ, ánh mắt
rực rỡ chói lọi.
Khi cô buồn rầu, sóng mắt
tối tăm ảm đạm.
Khi cô tức giận, trong
mắt hừng hực lửa cháy.
Khi cô e lệ, sóng mắt dịu
dàng nhấn chìm người khác.
Là ai nói, đàn ông vĩnh
viễn không bao giờ hiểu được lòng dạ phụ nữ, đó là do đàn ông không chịu bỏ tâm
tư đi nghiên cứu mà thôi. Nếu thật sự muốn nghiên cứu, đọc hiểu tâm sự của phụ
nữ tuyệt đối dễ hơn rất nhiều so với phóng tàu Thần Châu 7 lên không gian!
"Em lại đây ngồi
đi." Dương Lam Hàng cố sức làm cho giọng điệu của mình nghe giống một
người bạn trai, chứ không phải là thầy giáo.
Nhưng Lăng Lăng vẫn không
dám vượt quá phép tắc dù chỉ một ly, đi đến bên anh, đem báo cáo đề tài đặt lên
bàn, đoan trang ngồi cạnh anh.
Mùi hương con gái lượn lờ
trước mũi anh, gợi lên cảnh tượng say mê quấn qu