
giới này là anh... Đến khi anh nghe Trịnh Minh Hạo nói: "Bạch
Lăng Lăng sợ bị tổn thương, nên mới cố ý giấu kín bản thân dưới vẻ ngoài kiên
cường và thoải mái. Trừ phi chính cô ấy chịu đi ra, còn không thì không ai có
thể tiến vào được. Tôi biết cô ấy không yêu Uông Đào... Nhưng tôi không muốn
bức cô ấy, không muốn thấy cô ấy khó xử... Cứ để cô ấy tạm thời sống trong cảm
giác an toàn mình tưởng tượng nên... Tôi sẽ chờ cô ấy, chờ cô ấy tự mình bước
ra!" thì anh mới hiểu được, cậu ấy mới là người hiểu em nhất."
Lăng Lăng cúi đầu, không
muốn để Dương Lam Hàng nhìn thấy nước trong mắt mình, nhưng nước mắt vẫn từng
giọt từng giọt rơi trên ngón tay. Đêm không trăng, anh nắm lấy tay cô, ngẩng
đầu nhìn nhà trọ nghiên cứu sinh đèn đóm sáng trưng phía trước, lại buông ra.
"Lúc chiều, em không
nên nói cậu ấy như vậy." Dương Lam Hàng ngừng một chút, thở dài: "Em
đừng thấy cậu ta bề ngoài ra vẻ cái gì cũng không để ý, thực ra, trong lòng cậu
ấy còn để tâm hơn bất kỳ người nào khác..."
"Tại sao muốn nói
với em những điều này?"
"Anh không muốn em
một ngày nào đó sẽ hối hận!"
Lựa chọn Dương Lam Hàng,
cô vĩnh viễn sẽ không hối hận!
...
Mặc dù không muốn tách ra
sớm như vậy, nhưng Lăng Lăng không thể không nói: "Anh đừng tiễn nữa, để
người khác thấy thì không hay đâu."
"Cũng được. Ngày mai
đừng quên đến phòng thí nghiệm làm nhé."
"Vâng! Thầy
Dương!"
Cô nháy mắt với anh mấy
cái, xoay người đi về phía cổng nhà trọ. Trước khi vào cửa, dưới ánh sáng lờ mờ
dường như liếc thấy trong góc tường có vài tia lửa lập lòe...
Về phòng ngủ, Lăng Lăng
không bật đèn, nằm trên giường hạ quyết tâm nhiều lần, mới gọi điện cho Trịnh
Minh Hạo. Điện thoại rất nhanh được bắt, giọng nói hơi bất mãn truyền đến:
"Em còn nhớ đến anh hả? Người xưa có câu, phụ nữ ấy à, chỉ nghe người mới
cười, không thấy người cũ khóc!"
"Đó là để miêu tả
đàn ông có tốt hay không mà!"
Bên kia im lặng vài giây,
im lặng đến nỗi khiến lòng cô hơi chua xót. "Em cùng với Dương Lam Hàng đã
bao lâu rồi?"
Lăng Lăng lập tức ngồi
bật dậy trên giường. "Làm sao anh biết?"
"Anh thấy anh ta đưa
em về."
Anh nhìn thấy ư?!
Lăng Lăng bỗng nhớ ra
trong góc tối dưới nhà, có ánh lửa của thuốc lá... Không hề đắn đo suy nghĩ, cô
cúp điện thoại, vội vàng xuống lầu.
...
Trong góc tường không ánh
sáng, có bóng người đang đứng, lưng dựa vào tường, ngoài ánh sáng lập lòe của
điếu thuốc, cả thân người đều hòa vào bóng tối. Cô đến gần anh, mỗi bước đi đều
cố gắng nghĩ xem mình còn có thể nói gì với anh, thế nhưng đi đến trước mặt anh
rồi, cô vẫn không tìm được từ ngữ nào khác ngoài ba chữ "thực xin
lỗi".
"Thực xin lỗi!"
Cô nhỏ giọng nói.
Trịnh Minh Hạo vứt nửa
điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt.
Cô nhìn tàn thuốc trên
mặt đất...
"Tình yêu thầy trò,
thật lãng mạn!" Anh cười gượng vài tiếng. "Bạch Lăng Lăng, em định
nghĩa "ưu tú" ra sao hả? Cái em gọi là "bình thường" là thứ
gì? Người đàn ông cả đời bảo vệ bên cạnh em... cùng em ăn cơm canh đạm bạc,
chen chúc trong phòng ở nhỏ hẹp mà vẫn vui vẻ chịu đựng ư? Dương Lam Hàng, phó
giáo sư hai mươi chín tuổi, cha là chuyên gia vô cùng quyền uy trong giới Vật
liệu, có 10% cổ phần của một công ty điện, mẹ là thiên kim nhà giàu, sở hữu
nhiều công ty bách hóa... như thế cũng coi là bình thường hả?"
Lăng Lăng thất kinh lùi
ra sau từng bước, sớm biết gia thế của anh không đơn giản, nhưng khi nghe Trịnh
Minh Hạo nói ra, cô vẫn hoảng sợ. Cô cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
"Minh Hạo, cảm ơn anh đã cho em biết những điều này. Nhưng em thực sự yêu anh
ấy."
"Tại sao?" Anh
cười lạnh, trong bóng tối, đôi mắt anh cũng ảm đạm. "Cảm giác an toàn gì
chứ, người trên mạng không từ bỏ được gì chứ, đều chỉ lấy cớ mà thôi..."
"Không phải! Người
em chờ năm năm... là anh ấy!"
"Anh ta? Bạn online
của em?"
"Đúng, là người bạn
online có lý tưởng của em. Em yêu anh ấy từ khi em hoàn toàn không biết gì về
ảnh hết, bây giờ, anh ấy đã trở về... Mặc kệ đúng sai, em không hối hận, cũng
không thể hối hận."
"Anh hiểu rồi!"
Anh cười chua chát, tiến lên từng bước, ôm cô vào lòng.
Trên người anh thấm đẫm
mùi khói thuốc, nghe ra giống như mùi của buồn thương.
Lăng Lăng định đẩy anh
ra, lại nghe thấy anh hỏi: "Nếu em không gặp Dương Lam Hàng, liệu em có
thể chọn anh không?"
Nhớ lại lần đầu tiên bắt
tay nhau, anh nói một câu: "Chúc mừng người yêu trở thành người nhà."
Nhớ lại ly nước ấm anh
đưa cô cùng viên thuốc dạ dày kia;
Nhớ lại anh suốt đêm làm
trang web giúp cô;
Nhớ lại những lời an ủi,
những phút bầu bạn của anh...
Cô không thể không thừa
nhận, Dương Lam Hàng nói rất đúng, cô không nên tàn nhẫn với Trịnh Minh Hạo như
thế.
Cô không đẩy anh ra nữa.
Đối với một người đàn ông
luôn yêu mình thầm lặng;
Đối với một phần tình cảm
đã định không thể nào đáp trả;
So với những gì anh đã
trả giá vì cô;
So với những thương tổn
cô gây ra cho anh;
Một cái ôm, một chút
khoan dung, dường như nhỏ nhoi không đáng kể.
"Nếu trên thế giới
không có một người tên Dương Lam Hàng, em sẽ yêu anh!"