
ýt ngày hôm qua. Môi lưỡi của
cô còn ngọt ngào hơn anh tưởng, thân thể mềm mại hơn anh nghĩ, mà phản ứng của
cô còn nồng nhiệt hơn anh dự đoán... Một luồng máu nóng dâng trào, anh đằng
hắng cổ họng khô khốc, bình tĩnh một lát, cầm lấy báo cáo, tập trung tinh thần
nhìn chữ nghĩa trên đó.
Hơn mười phút trôi qua, anh
mới xem xong phần đề mục. Hiệu suất này, không phải cao bình thường. Dương Lam
Hàng chớp chớp mắt, ổn định một chút cảm giác bồn chồn trong lòng, tiếp tục xem
phần văn bản chính. Chữ nghĩa tề tề chỉnh chỉnh xem qua rồi quên luôn. Sau khi
đấu tranh vài mất vài phút, anh rốt cuộc từ bỏ, đem báo cáo đặt lên bàn. Dù sao
hiện tại cũng là giờ tan tầm, không có quy định giáo viên hướng dẫn hết giờ làm
vẫn phải gương mẫu, càng không có quy định thầy giáo sau giờ làm việc không
được nói chuyện yêu đương.
Anh ngước lên, nhìn khuôn
mặt trắng trong trước mắt, xinh đẹp thuần khiết. Vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên như
vậy ở Mỹ cực kỳ hiếm thấy, bởi vì phụ nữ Mỹ dẫu có tự tin hơn cũng không dám
bày ra gương mặt mộc trước người khác. Hoặc có lẽ là do làm nghiên cứu quá nhiều,
đối với chân tướng dường như có một sự chấp nhất đã thành bệnh nghề nghiệp, anh
chán ghét sự giả tạo và che giấu. Bởi vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Lăng,
anh đã rất coi trọng phần cảm giác chân thật này ở cô!
Cảm nhận được cái nhìn
chăm chú nỏng bỏng của anh, mặt Lăng Lăng càng đỏ, mắt nhìn chằm chặp xuống
đất...
Anh nhẹ giọng hỏi:
"Sàn nhà anh bẩn lắm hả?"
Cô ngây người trong giây
lát, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt vô cùng đáng yêu. "Thầy Dương, thầy như
thế này có tính là quấy-rối nữ sinh viên không đó?"
Anh phì cười, đang định
nói chuyện thì di động Lăng Lăng reo vang. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên
trên màn hình, thân thể liền cứng đờ.
Dương Lam Hàng lập tức
đoán được là ai, liếc sơ qua di động của cô, đúng như anh đoán, trên màn hình
hiển thị ba chữ: Trịnh Minh Hạo.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy
Trịnh Minh Hạo ở nhà ăn cơm Tây, anh đã sớm nhận ra anh chàng đẹp trai lạnh
lùng này có quan hệ mờ ám với Lăng Lăng. Anh không biết giữa họ đã xảy ra
chuyện gì, nhưng anh biết, ánh mắt Lăng Lăng nhìn Trịnh Minh Hạo là vui vẻ cởi
mở.
Cô không phải không thích
cậu ta.
Tiếng chuông di động hơi
chói tai. Nhưng Lăng Lăng cứ ngơ ngác cầm điện thoại, chậm chạp không chịu bắt
máy.
"Sao em không nhận
điện?" Dương Lam Hàng tận lực làm cho giọng mình nghe có vẻ bình thản.
Cô chột dạ nhìn anh, ngần
ngừ một chút, rồi bắt điện thoại. Trong điện thoại rất ồn, rất nhiều người đang
nói chuyện, ầm ĩ nhốn nháo, mang theo ít nhiều hơi men. Chỉ không có tiếng
Trịnh Minh Hạo.
"Alô?"
Không có trả lời.
Lăng Lăng đang định cúp
điện thoại, giọng nói kinh ngạc của Trịnh Minh Hạo vang lên: "Hả? Bắt điện
thoại nhanh vậy? Hôm nay lương tâm em thức tỉnh à?"
"Anh tìm em có việc
gì không?" Cô hỏi. Một tay cầm điện thoại, tay kia đặt cạnh microphone, cố
ý che giấu đôi chút âm thanh.
Nhưng Dương Lam Hàng vẫn
nghe rõ mồn một Trịnh Minh Hạo hỏi: "Buổi tối em rảnh không?"
"Buổi tối! Tối nay
hả?"
"Nói thừa! Không
phải tối nay chẳng lẽ tối qua?" Anh nói: "Anh về thành phố A. Cái dự
án lần trước anh nói với em không đủ nhân lực, bên kia lại hối gấp, bọn Lý Vi
bảo anh mang dự án về đây, tìm các anh em giúp anh làm. Anh nhớ rõ em nói muốn
giúp anh, giờ đã đến lúc em thực hiện lời hứa rồi đó."
"Ừ! Em biết
rồi." Cô hỏi: "Anh ở đâu?"
"Cùng bọn Lý Vi ăn
cơm ở Xuyên Vị Lâu. Mấy đứa nó nhớ em, muốn gặp em một chút."
Trong điện thoại truyền
đến một tràng cười cùng tiếng của Lý Vi: "Bạch Lăng Lăng, anh con bà nó
nhớ em muốn chết à!"
Dương Lam Hàng đứng lên,
đi đến trước cửa sổ, vươn tay kéo dây kéo cửa chớp một chút. Những phiến lá
xoay tròn, ánh nắng cùng gió nhẹ lùa vào, mang theo chút se lạnh. Lại là cuối
mùa thu, lá cây rơi rụng làm anh nhớ đến một cuối thu nhiều năm trước. Ava của
"Bạch Lăng Lăng" đột nhiên tắt ngúm, cuộc đời anh cũng đột ngột tắt
theo.
Thất tình là một loại đau
lòng, một nỗi đau triền miên.
Anh chịu đựng gần một
năm, sau đó, vẫn là không chịu nổi nữa, nhờ bạn bè trong nước tìm thông tin về
sinh viên đại học T ở thành phố A, quả nhiên có một sinh viên nữ tên Bạch Lăng
Lăng. Người bạn nhanh chóng đem tư liệu về cô gửi cho Dương Lam Hàng, trong đó
gồm cả ảnh chụp của cô.
Nụ cười của cô rất đẹp,
thuần khiết hơn hoa tuyết, nhưng cũng mong manh hơn cả hoa tuyết...
Trong điện thoại, tiếng
cười của Lý Vi vẫn khoa trương ngả ngớn không đổi. Thực sự là kiểu xem náo
nhiệt không sợ to chuyện. Nếu không phải vì sợ Dương Lam Hàng hiểu lầm, Lăng
Lăng đã sớm chạy qua bóp chết anh ta, vì dân trừ hại.
Dương Lam Hàng chậm rãi
đứng dậy, kéo mở cửa chớp, cô không nhìn được vẻ mặt của anh, linh cảm xấu từ
từ dâng lên. Lăng Lăng tự nhận mình không phải người thông minh, nhưng cũng
không phải đồ ngốc, biết phân chia rõ ràng ai nặng ai nhẹ.
"Thực xin lỗi, tối
nay em không rảnh, em đi cùng bạn trai em."
Trong di động im lặng một
lúc, lại truyền đến giọng nói ra chiều không hề để tâm của Trịnh Minh Hạo