
dời qua hai má, vành
tai, chiếc cổ nhỏ, rồi đến ngực...
Anh mỗi lần đều như thế,
mặc dù trong tình huống cưỡng đoạt, vẫn khiến người ta cảm thấy không phải nhu
cầu sinh lý, không phải phát tiết dục vọng, mà là một loại khát vọng hòa quyện
giữa yêu và dục. Vì vậy, trong sự âu yếm của anh, thân thể Lăng Lăng không cách
nào kháng cự được nữa, vì anh mà rùng mình, run rẩy.
Thân thể cô thực sự thành
thật hơn miệng cô rất nhiều, mau chóng nóng bỏng vì anh, khát vọng anh. Mỗi một
vị trí ngón tay anh lướt qua, đều trở nên tràn ngập chờ mong...
Cảm giác được sự thần
phục của cô, Dương Lam Hàng trực tiếp bế cô lên, đặt trên giường...
Anh thong thả vuốt ve tấm
lưng mảnh khảnh của cô, di chuyển xuống từng chút, lại chậm rãi men theo lắc
chân, bắp chân, đùi, khẽ mơn trớn nơi mẫn cảm nhất của cô...
"Không cần..."
Không đợi Lăng Lăng tránh né, Dương Lam Hàng liền đè giữ thân thể cô, cánh tay
ôm chặt lấy eo cô, dùng hai chân tách ra đôi chân khép chặt của cô, cấp tốc đẩy
vào.
"A!"
"..."
Thần kinh nhạy cảm bị
kích thích đột ngột bỗng trở nên hơi tê dại, khoái cảm đã lâu không gặp truyền
khắp toàn thân... Lăng Lăng không kìm được rên rỉ thành tiếng, cái gì cũng
không nghĩ được nữa, ôm chặt lấy cơ thể chuyển động nhịp nhàng của anh...
Khóe miệng anh cong lên
thành một nụ cười ái muội: "Vẫn là cơ thể em tương đối trung thực
hơn."
Lăng Lăng quay mặt đi,
không dám nhìn anh. Nhưng lại có thể bắt gặp chiếc lắc rung động thật nhanh,
kịch liệt trên mắt cá chân, hệt như trong giấc mơ cũ còn rõ nét như mới hôm
qua.
Từng ngỡ rằng triền miên
mây mưa thuở ban đầu là đẹp đẽ nhất.
Từng ngỡ rằng sự lãng mạn
do anh tạo dựng đêm ấy đã đạt đến đỉnh cao của yêu và dục.
Từng ngỡ rằng sự vĩnh
biệt trước khi chia lìa là một lần cuồng nhiệt nhất.
Nào ngờ, chân chính khiến
người ta thất hồn lạc phách lại là lúc trùng phùng sau những ngày phân ly đằng
đẵng, là lúc tái hợp sau chia tay, tình xưa nối lại...
Anh tiến vào càng sâu,
nhưng vẫn không khỏa lấp được sự trống rỗng trong nỗi nhớ nhung của Lăng Lăng,
dường như vẫn không thể chiếm hữu toàn bộ cô...
Vì thế, Lăng Lăng chống
người ngồi dậy, ôm lấy vai anh, quỳ gối ngồi lên chân anh, để thân dưới tiếp
hợp càng sít sao.
Dùng môi lưỡi của cô kể
ra những hận, những oán, những đợi chờ, cùng những nhớ mong của mình. Lưu lại
những dấu hôn nhỏ vụn của cô trên thân hình rắn chắc của anh...
Khi Lăng Lăng nếm thấy vị
mặn chát, cô mới phát hiện trên mặt mình toàn nước mắt.
Anh dường như cũng cảm
nhận được nước mắt của cô, dùng hai tay nâng mặt cô, hôn đi những giọt lệ trên
đó. "Còn hận anh sao?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ
hôn lên khóe môi anh. "Hàng, tình yêu em dành cho anh chưa bao giờ thay
đổi!"
"Anh biết, ngay từ
khi vừa thấy em, anh đã biết..."
"Anh biết cái
gì?" Cô tưởng bản thân đã che giấu rất kỹ.
"Em chỉ mắng người
nào em cho là đáng bị mắng!"
Anh nằm xuống, tình yêu
tròn đầy lại một lần nữa xuyên qua thân thể cô.
...
Quá trình sau đó Lăng
Lăng không nhớ rõ bản thân đã làm những gì, nói những gì, điều duy nhất cô nhớ
rõ là hơi thở hổn hển trầm thấp không thể kìm lòng của anh, sự duy mỹ không hề
cố ý theo đuổi, đó mới là dục vọng chân thực nhất...
Khi tất cả đều chấm dứt,
Dương Lam Hàng nằm sấp bên người cô, mồ hôi lăn xuống theo những đường cong
mạnh mẽ cường tráng trên tấm lưng phập phồng. Cô tựa nhẹ lên lưng anh, lấy một
lọn tóc dài vuốt ve dọc theo những đốt xương sống hơi lõm vào của anh...
Từ thời khắc họ gặp lại
nhau, từ khi cô bắt đầu run run vì bóng dáng anh, Lăng Lăng liền biết chính
mình sẽ lại trầm luân.
Nhưng cô cứ nghĩ với nỗi
bi thương đã khổ sở chống đỡ hơn bốn trăm ngày, ít ra cô cũng có thể duy trì
bốn ngày "kiêu ngạo", đáng tiếc, chỉ mới một ngày... cô liền gỡ bỏ
mọi lớp ngụy trang, cùng anh mây mưa lăn lộn trên giường...
Hết thảy diễn ra nhanh
đến nỗi khiến Lăng Lăng cảm thấy có chút khó tin. Có lẽ... đây chính là
"kiếp số" đã được định sẵn trong đời!
Có thể vì hơi nhột, Dương
Lam Hàng khẽ cười ra tiếng, hơi chồm người lên, ôm Lăng Lăng vào lòng. Anh còn
đoạt lấy đuôi tóc rồi cù vào hõm cổ cô. Lăng Lăng cười khúc khích tránh đi,
thân thể đắm chìm trong cảm giác tê ngứa, hô hấp càng lúc càng rối loạn.
Nhiệt độ vừa mới hạ
xuống, lại bắt đầu tăng lên. Từng nụ hôn nóng bỏng bất tận, nhỏ mịn dày đặc như
những giọt mưa thấm ướt toàn thân.
"Anh..." Lăng
Lăng cười hỏi: "Làm một thầy giáo, anh không ở trường dạy chữ dạy người
cho tốt mà đến Nhật Bản tìm hoan mua vui, anh không sợ làm hư thế hệ trẻ
sao?"
"Anh tới đây kiểm
tra giữa kỳ theo lệ thường, xem sinh viên của mình ở Nhật Bản liệu có phụ sự bồi
dưỡng của đất nước không."
Lăng Lăng hung hăng trừng
anh một cái: "Có kiểu kiểm tra như anh vậy á? Kiểm tra tới trên giường
luôn?!"
"Thời gian có
hạn." Anh đột nhiên xoay người đè Lăng Lăng xuống giường, mỉm cười nhìn
cô: "Chi bằng nâng cao hiệu suất một chút, tranh thủ thời hạn visa ba
tháng này đã..."
"Anh muốn gì?"
"Đương nhiên là kiểm
tra một lần nữa..."
Lời nói sau đó biến mất
tro