
Lăng, không phải
đâu! Người anh thích là cô gái Bạch Lăng Lăng muốn cho tất cả sinh viên đều thi
đậu, là Bạch Lăng Lăng thi tiếng Anh cấp bốn năm lần không đạt nhưng vẫn không nản
chí, là Bạch Lăng Lăng có tiêu chuẩn kén chồng nghiêm khắc, đối với chuyện tình
cảm thà thiếu còn hơn chọn bừa... Ở bên em, anh rất vui vẻ hạnh phúc, đó mới là
điều anh muốn."
Lăng Lăng kéo chặt chiếc
áo khoác mỏng manh trên người, lắc đầu: "Anh sai rồi! Em rời đi, là vì em
yêu anh, em không muốn anh lại vì em mà từ bỏ sự nghiệp của mình... Anh đã
không làm em thất vọng, thanh niên kiệt xuất toàn quốc, học giả Trường Giang,
viện trưởng Viện nghiên cứu vật liệu tiên tiến... Anh đã thực sự làm
được!"
"Những thứ đó, có ý
nghĩa sao?"
"Anh biết
không..." Lăng Lăng tiếp tục nói: "Giáo sư Katou cực kỳ nể trọng anh!
Người Nhật đặc biệt ích kỷ, bọn họ chỉ nể trọng kẻ ưu việt hơn mình..."
Dương Lam Hàng đột nhiên
đứng thẳng: "Anh không cần sự nể trọng của ông ta! Người anh cần là
em..."
Lăng Lăng cười nhìn anh:
"Em cũng rất nể trọng anh!"
"Em..." Dương
Lam Hàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt mình, Lăng Lăng mới nhìn rõ
những tơ máu đỏ hồng trong mắt anh.
"Anh muốn hỏi em tại
sao lúc trước lại không nói đúng không?"
Không đợi Dương Lam Hàng
trả lời, cô đã tự khắc nói: "Nếu em nói, anh sẽ vì em mà từ bỏ càng nhiều
hơn! Em không phải một đứa con gái thông minh, nhưng em yêu anh, em chỉ có thể
ráng hết sức suy nghĩ cho anh, trả giá cho anh. Em cứ nghĩ nhất định có một
ngày anh sẽ hiểu em, không ngờ... anh lại bỏ em."
"Lăng Lăng... anh
xin lỗi!"
"Em đã nói rồi, em
không muốn nghe "xin lỗi"." Lăng Lăng đứng trong bóng đêm âm u
lạnh lẽo, nụ cười giao hòa giữa xinh đẹp dịu dàng và tối tăm ảm đạm, tựa như
một đóa hoa loa kèn hoang dã nở trong thung sâu, trắng nõn, thê lương.
"Thực ra, kết quả hiện nay chính là cái em muốn - anh có được mọi thứ,
danh lợi song thu."
"Nhưng anh đã đánh
mất em!"
Lăng Lăng giãy khỏi tay
anh, mỉm cười nhìn lên bầu trời. "Khuya lắm rồi, em đưa anh về khách sạn
nhé!"
Lăng Lăng vẫn không muốn
nói anh biết: Anh không đánh mất cô, bởi vì trái tim cô vẫn ở lại đại học T,
chưa bao giờ mang đi.
Có người nói cô đã làm
đúng, cũng có người nói cô làm sai, bình luận của người khác đại biểu cho quan
niệm sống của họ. Trong lòng Lăng Lăng, cô chưa bao giờ nghĩ mình làm sai. Cho
dù có cơ hội làm lại một lần nữa, cô vẫn lựa chọn như thế! Bởi quá khứ là một
mạch logic, đúng hay sai, chỉ cần nhìn xem hôm nay anh có được những gì, mất đi
những gì là có thể biết được.
Tình yêu chân chính, cần
phải chịu được thử thách. Tình yêu không vượt qua được thử thách, sớm muộn gì
cũng sẽ suy tàn!
******
Thấy sắc mặt Dương Lam
Hàng không tốt lắm, Lăng Lăng không đành lòng dẫn anh đi tàu điện xa xôi, bèn
quyết định chơi sang một lần, đi taxi về.
Lên xe xong, Lăng Lăng
vừa nói muốn đến khách sạn JICA, lái xe liền không ngừng nhìn họ từ trong kính
chiếu hậu, tiến hành nghiên cứu họ một cách kỹ lưỡng. Không biết là do hiếm khi
thấy một cô gái văn nhã đi dìu một người đàn ông say rượu đến khách sạn, hay là
do phong thái trên người Dương Lam Hàng rất chói mắt.
"Có vấn đề gì
sao?" Lăng Lăng hỏi.
Lái xe nhận ra bản thân
đã thất lễ, vội nói: "Không phải, tôi cảm thấy hai người không giống một
cặp tình nhân."
Họ không giống ư? Lăng
Lăng quay mặt nhìn Dương Lam Hàng ngồi phía bên kia, anh đang nhìn phong cảnh
ngoài cửa sổ, ánh sáng ảm đạm càng làm tôn lên nét buồn bã trên mặt anh.
Cô lại cúi đầu nhìn
khoảng cách có thể chứa thêm một người giữa họ, hiểu ra ý của người lái xe, bèn
cười cười trả lời: "Anh ấy là thầy giáo của tôi."
Thấy vẻ mặt của lái xe cứ
như bị hù dọa, Lăng Lăng cũng không giải thích gì nhiều, nhìn ra cảnh vật ngoài
cửa sổ. Chẳng qua cô thì nhìn bên này, còn anh nhìn bên kia, tầm mắt không giao
nhau...
Cô rất hy vọng xe cứ đi
như vậy, không cần đến đích, nhưng xe vẫn chạy bon bon trên đường, khách sạn
ngày càng gần. Giờ phút chia tay sắp đến, Lăng Lăng bỗng nhiên có cảm giác
không nỡ chia lìa, nên đã không nhịn được mà cất lời: "Một năm vừa qua,
anh sống tốt chứ?"
Dương Lam Hàng không trả
lời.
Lăng Lăng quay đầu nhìn
về phía Dương Lam Hàng, mới phát hiện anh đang nhắm mắt, hàng mi dài che phủ
đôi mắt mơ hồ, hệt như khuôn mặt ngủ say yên bình của anh vào một buổi sáng sớm
trong ký ức. Phỏng chừng cồn rượu cùng sự mỏi mệt đã khiến anh không thể chống
cự được nữa mà ngủ gục.
"Chú lái xe, chạy
chậm một chút, để anh ấy nghỉ một lát."
"Không thành vấn
đề!" Người lái xe cười hiểu ý, nói: "Quan tâm chu đáo như vậy, nhất
định cô rất thích anh ta!"
Lăng Lăng bắt gặp lông mi
Dương Lam Hàng khẽ rung động, không có mở mắt, dường như ngủ rất sâu. Nước mắt
cô rốt cuộc không thể kìm được nữa, từng giọt thấm ướt vạt áo trước ngực.
"Đúng vậy, rất
thích! Thích đến nỗi bị anh ấy làm tổn thương đến mức sẹo chằng chịt, nhưng vẫn
trồng một chậu hoa nhài bên cửa sổ, chỉ sợ mình sẽ quên mùi hương của anh...
Thích đến nỗi dù có khó khăn vất vả đều phải cố gắng bắ