
lên, uống một ngụm, mùi sữa đậm đà chẳng những không xâm hại vị đắng của cà
phê, ngược lại càng làm tăng thêm hương vị thơm ngon. "Không có, không gặp
được người thích hợp." Chọn bạn trai cũng giống như chọn cà phê, một khi
đã quen với vị Latte, những loại cà phê khác rất khó uống vào miệng.
"Nếu vậy, còn có thể
cho anh một cơ hội nữa không?"
Câu nói ngoài dự kiến này
khiến Lăng Lăng hoàn toàn chết lặng, cô ngây người nhìn Dương Lam Hàng, anh tựa
như ngọn đèn chói lọi tỏa sáng bốn phía, khiến người ta hoa mắt.
"Em không hiểu ý anh
lắm." Lăng Lăng sợ mình nghe nhầm hoặc hiểu sai ý anh, hỏi một cách không
xác định.
Dương Lam Hàng từ tốn mà
rõ ràng nói: "Chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi."
Có một thoáng, Lăng Lăng
suýt ôm chầm lấy anh, nói anh hay: Em chờ câu này của anh đã lâu.
Cũng có một thoáng, cô
muốn hắt tách cà phê qua, quát to với anh: Anh nói chia tay liền chia tay, anh
nói bắt đầu lại liền bắt đầu lại, anh xem tôi là cái gì hả?! Tôi không
phải thiết bị thí nghiệm của anh, lúc nào cần thì để anh xài, không cần thì đem
tôi vứt qua một bên, để tôi tự sinh tự diệt! Tôi là người, tôi cũng có cảm
giác! Tôi xin anh suy xét đến cảm nhận của tôi một chút, muốn hợp lại... ít
nhất cũng chờ vài ngày nữa hẵng nói tiếp!
Ai dè không đợi cô suy
nghĩ rành rọt phải trả lời thế nào, Dương Lam Hàng đã nói trước: "Em không
cần phải trả lời anh vội... Anh biết em vẫn còn đang hận anh, anh cho em thời
gian để em cân nhắc kỹ lưỡng, bao lâu cũng được..."
Lăng Lăng cúi đầu tiếp
tục khuấy cà phê, trong lòng không thể nào bình tĩnh nữa.
Hận anh, có đôi chút.
Oán anh, cũng có đôi
chút.
Yêu anh, lại chiếm cứ
toàn bộ con tim.
"Nếu em cự tuyệt,
liệu anh có về nước ngay lập tức không?" Cô hỏi câu này không phải thực sự
muốn từ chối, chỉ là muốn xác định xem anh còn yêu cô bao nhiêu.
"Visa của anh được
ba tháng."
Nói cách khác, anh cho
chính mình thời gian ba tháng để vãn hồi mối tình này. Đối với một Dương Lam
Hàng quý thời giờ như vàng mà nói, như thế đã là không ít.
Lăng Lăng cầm cà phê lên
uống một ngụm, nghe thấy Dương Lam Hàng lại nói tiếp: "Nếu ba tháng không
đủ, lần sau anh sẽ xin một năm."
...
Đêm khuya, Lăng Lăng nằm
trên giường, nâng chân mình lên khẽ lắc nhẹ, những hạt trân châu trắng muốt
nhảy nhót xoay tròn trên mắt cá chân. Hệt như trái tim không ngừng nhảy nhót
của cô.
Cô không nhận lời, không
từ chối, căn bản không phải xuất phát từ mâu thẫn, đơn giản là tính bướng bỉnh
trời sinh lại tác quái thôi!
******
Sáng hôm sau, giáo sư
Katou dẫn họ về đến Osaka, suốt đường đi Dương Lam Hàng ngồi cạnh giáo sư
Katou, nhẹ giọng bàn luận.
Họ không có cơ hội nói
chuyện với nhau, chỉ có ngẫu nhiên, tầm mắt của anh và cô không hẹn mà gặp.
Những lúc đó, cô luôn cảm
thấy bản thân không cần đòi hỏi gì nhiều nữa!
Vừa đến đại học Osaka,
giáo sư Katou cẩn thận giao phó cho Lăng Lăng, nói: Thư ký đã sắp xếp phòng đâu
vào đấy tại khách sạn JICA, nhờ cô dẫn Dương Lam Hàng đến khách sạn nghỉ ngơi
thật tốt. Ngày mai lại dẫn anh đến lab gặp giáo sư Ikeda.(*)
Lăng Lăng len lén nhìn
Dương Lam Hàng, thấy anh không có ý phản đối, đành phải gật đầu, sau đó dẫn
Dương Lam Hàng đi về hướng khách sạn. Suốt dọc đường, họ hầu như không nói gì,
cô lắng nghe tiếng bước chân anh, rất khẽ, rất khẽ.
Đến khách sạn, Lăng Lăng
giúp anh điền tờ khai, nhận chìa khóa, dẫn anh đến trước cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở ra,
trong căn phòng không quá rộng, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc giường.
Quan hệ mờ ám như thế, căn phòng mờ ám như thế, lại phối hợp với một chiếc
giường cũng mờ ám, Lăng Lăng không muốn mình nghĩ ngợi lung tung cũng khó.
"Vào ngồi đi."
Tiếng mời mọc của anh nghe qua thật trong sáng.
"Không cần đâu."
Không phải cô không tin tưởng bạn thầy giáo nào đó, mà là cực kỳ cực kỳ không
tin. Tuy rằng nhìn qua anh tương đối có nội hàm, tương đối gương mẫu, tương đối
đường hoàng đạo mạo, nhưng sự thật chứng minh, bản tính anh hoàn toàn không
thanh cao như vẻ bề ngoài, mà tương đối "không bằng cầm thú".
"Nếu không có việc
gì thì em đi trước đây, anh nghỉ ngơi chút đi."
"Khoan đã."
Dương Lam Hàng gọi cô lại. "Gần đây có siêu thị không? Anh muốn mua ít đồ
dùng hàng ngày."
"Có! Gần đây có
Carrefour."
"Em có thể dẫn anh
đi được không?"
Sợ mình có vẽ bản đồ kiểu
gì đi nữa Dương Lam Hàng cũng không thể tìm được đường, Lăng Lăng gật đầu.
"Cũng được."
Thế là hai người liền đi
bộ cả tiếng đồng hồ dưới ánh nắng chói chang bỏng rát... Rốt cuộc vẫn sống sót
tới nơi, Lăng Lăng lau mồ hôi, chỉ chỉ logo Carrefour to oành phía trước, ổn
định hơi thở dồn dập: "Tới rồi! Bình thường đi xe đạp không biết là xa đến
vậy..."
"Xe đạp?" Dương
Lam Hàng kinh ngạc nhìn thân hình gầy gò của Lăng Lăng, xoay người đi về phía
một showroom trưng bày hàng loạt xe Audi mới tinh. "Chờ một chút, chúng ta
đi xem xe trước đã."
"Anh muốn mua xe
à?"
"Trước hết cứ vào
trong nói chuyện xem mua xe cần thủ tục gì."
Ở trong ga-ra bàn bạc
xong xuôi về giá cả, cách thức mua hàng cùng thủ tục bàn giao,