
họ lại tiếp tục
đi mua thức ăn, loay hoay làm xong mọi thứ thì trời cũng đã gần sẩm tối.
Lăng Lăng lại hỏi:
"Anh còn muốn đi xem nơi nào nữa không?"
"Nghe nói Osaka có
một đài quan sát vườn treo."(**)
"Đài quan
sát..." Thực sự không phải là ý kiến hay.
Thấy Lăng Lăng do dự, anh
nói: "Có vấn đề gì sao?"
"Không có gì."
Đài quan sát vườn treo
Umeda ở Osaka có tổng cộng 41 tầng, là một đài quan sát lộ thiên 360 độ, hình
tròn, có thể nhìn khắp toàn bộ phong cảnh Osaka. Nói cái gì kỳ quan thế giới,
truyền thống lịch sử, phong cảnh tráng lệ. Lăng Lăng chỉ đi có một lần liền thề
cả đời này sẽ không tới cái chỗ quỷ quái đó nữa. Nếu không vì Dương Lam Hàng
muốn đi, Lăng Lăng tuyệt đối sẽ không đến lần hai.
Lòng vòng cả buổi, chờ
đến khi họ đến được dưới lầu đài quan sát thì đã hơn tám giờ tối. Lúc này vừa
vặn là thời gian tốt nhất để ngắm toàn cảnh thành thị vào ban đêm, vì thế thang
máy hơi chật chội hơn bình thường, Lăng Lăng vừa bước vào thang máy ngắm cảnh
đã bị đẩy vô một góc.
Dương Lam Hàng dường như
sợ cô bị chèn ép, hai tay để bên người cô, giúp cô ngăn những người khác... Tuy
nhiên lúc thang máy vừa định đóng cửa, đột nhiên có một người mập mạp chiếm khá
nhiều không gian chen vào. Thình lình bị chen lấn, Dương Lam Hàng hơi mất thăng
bằng, toàn bộ cơ thể dán trên người Lăng Lăng. Lồng ngực vững chắc của anh ép
lên bộ ngực mềm mại của Lăng Lăng, lập tức làm rối loạn nhịp tim của họ...
Bị mùi hương của anh bao
vây, bị hơi thở khi ngắn khi dài của anh lay động tóc mai trước trán, mọi lý
trí, mọi oán hận đều biến mất không còn dấu vết, trong ký ức chỉ còn lại những
cái ôm thâm tình hết lần này đến lần khác.
Lăng Lăng ngẩng đầu nhìn
anh, trực diện nghênh đón tầm mắt nóng rực của anh. Để rồi, không thể nào dời
đi được nữa.
Dẫu trải qua bao nhiêu
thương tổn, anh vẫn là người cô yêu nhất!
Khung kính sau lưng phản
chiếu cảnh đêm của Osaka, từng mảng ánh đèn lạnh lùng rơi xuống.
Người đi lên cùng thang
máy, nhưng trái tim lại rơi xuống ngày càng nhanh...
Khuôn mặt Dương Lam Hàng
nhích lại gần từng chút, môi cũng từng chút nhích gần hơn.
Lăng Lăng căng thẳng nhắm
mắt lại, nghiêng mặt đi, quên cả hít thở... Nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở bất
ổn của anh cách cô ngày càng gần, cho đến khi vấn vít bên môi cô...
Khi Lăng Lăng cảm giác
đôi môi mềm mại mà ấm áp dán lên bờ môi mình, đầu óc nhất thời trống rỗng. Thực
sự, hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa!
Còn chưa kịp xâm nhập, cô
bỗng cảm thấy trái tim trống không, thang máy ngừng lại. Một nụ hôn còn chưa
kịp bắt đầu đã chấm dứt. Dương Lam Hàng nhanh chóng buông cô ra, kéo cô còn
đang trong tình trạng đờ đẫn ra khỏi thang máy.
******
Đứng trên tầng thượng,
nhìn xuống mọi ngõ ngách của Osaka, Dương Lam Hàng chỉ trầm mặc.
"Rất giống Vân Tháp
của thành phố A, đúng không?" Lăng Lăng hít vào một hơi, bàn tay khẽ sờ
vào những chiếc khóa màu vàng hình hai trái tim lồng vào nhau trên hàng rào
chắn, vừa cười vừa nói: "Lúc em đến đây lần đầu tiên cũng ngây cả
người."
Hôm đó cũng là một buổi
hoàng hôn mỹ lệ như thế này, từng đôi yêu nhau tình ý ngọt ngào, lưng tựa vào
lan can, sóng mắt đưa đẩy, say mê quấn quýt, chỉ có mình cô vịn vào lan can
lặng lẽ rơi lệ, không ai biết cô khóc hết bao lâu, tất cả những người nhìn thấy
cô đều lo sợ cô sẽ nhảy xuống, nhưng cô không, khi đài quan sát đóng cửa cô
liền rời đi, không bao giờ quay lại nữa...
Lăng Lăng nhìn ánh mắt
anh nói: "Khi em đứng đây nhìn xuống thành phố xa lạ này, bên tai đều là
thứ ngôn ngữ hoàn toàn nghe không hiểu. Em bỗng dưng nhớ đến một người đàn ông
từng nói với mình: Đời này kiếp này, chỉ cưới mình em! Em những tưởng anh ấy sẽ
yêu em mãi mãi, nhưng tình yêu của anh ấy kỳ thực chỉ duy trì được nửa tháng...
Anh ấy đã cho em dạo bước trên mây nửa tháng, sau đó liền hung hăng đẩy em
xuống từ trên đỉnh cao tình ái, ngã đến tan xương nát thịt!"
"Anh..." Anh
muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống: "Xin lỗi em!"
"Một năm, bao nhiêu
khổ ải em đều vượt qua, bao nhiêu đau đớn em đều chấp hết, từ lâu em đã không
còn cần một câu "Xin lỗi" của anh rồi!"
"Anh phải làm gì em
mới có thể tha thứ cho anh?"
Cô muốn anh sau này có
thể hiểu được cách quý trọng! Không được hứng lên nói từ bỏ, hứng lên nói quay
lại! Đừng tưởng rằng cô có đi đến chân trời góc bể cũng vẫn chờ đợi anh - cho
dù cô thực sự sẽ chờ!
Lăng Lăng nghĩ nghĩ, vừa
cười vừa nói: "Có thể đi uống rượu với em không?"
Anh gật đầu. Vẻ mặt giống
như nhìn một cô gái đang tính mượn rượu giải sầu.
"Đi thôi, em dẫn anh
tới chỗ này rất hay."
Lăng Lăng dẫn anh đến một
nhà hàng Trung Quốc bán đồ ăn Quảng Đông, ông chủ kiêm đầu bếp là người Trung
Quốc.
Họ vừa vào cửa, cô phục
vụ Mie nhiệt tình bước đến chào. "Lăng Lăng, dẫn bạn cô tới ăn cơm
à?"
Lăng Lăng dùng tiếng Nhật
nói: "Đúng vậy, cô đừng quên giúp ông chủ đòi tiền anh ấy nhiều một chút,
rồi trích hoa hồng cho tôi với."
Mie tất nhiên không xem
lời nói của Lăng Lăng là thật, mắt nhìn chằm chằm Dương Lam Hàng, kinh ngạc
nói: "Anh ta không p