
Dương
Lam Hàng lấy ra một chai nước, mở nắp, đưa cho cô: "Em uống đi, chắc em
rất khát!"
Cô liếm liếm đôi môi khô
nứt, đưa mu bàn tay quệt nước mắt chực rơi xuống, cười nhận lấy: "Cảm ơn
thầy Dương!"
Dương Lam Hàng nói:
"Không muốn cười thì đừng cười, mặt em cười trông rất khói coi!"
Cô rốt cuộc không cười
nổi, trong mũi đau xót như bị kim châm.
"Nếu khóc được trong
lòng sẽ dễ chịu hơn." Anh chỉ vào vai mình. "Có muốn mượn vai tôi dựa
vào một chút không?"
Buổi hoàng hôn đó, cô dựa
vào vai anh, ôm lấy cánh tay anh, khóc như một đứa trẻ. Từ khi ba mẹ ly hôn,
Lăng Lăng chưa bao giờ được một người đàn ông nào chăm sóc chu đáo đến thế. Nếu
Dương Lam Hàng không xuất hiện trong đời mình, cô đã sớm quên bản thân vẫn còn
có quyền được "yêu thương".
Nhiều năm như vậy, cô tự
cho mình kiên cường, tươi cười đối mặt với tất cả mọi điều không như ý, trên
thực tế, cô cũng yếu đuối như bao cô gái khác, cũng khao khát được một người
con trai ôm vào lòng. Thế nên, một thứ tình cảm ân cần hư ảo trên mạng dễ dàng
mở cửa trái tim cô, cô giống như người lạc giữa sa mạc tìm được ốc đảo, điên
cuồng uống lấy tình yêu của anh. Tuy nhiên, tình cảm nhìn không ra, sờ không
thấy dù sao cũng chỉ là hư ảo.
Cô đói, anh không thể mời
cô ăn cơm;
Cô khát, anh không thể
mang cho cô chai nước;
Cô khóc, anh không thể
giúp cô lau khô nước mắt;
Cô sợ, anh không thể dùng
đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô...
Nhiều năm như thế, cô yêu
thương, hạnh phúc, mà cũng tuyệt vọng khôn cùng. Cô từng mong mỏi Uông Đào có
thể mang cô thoát khỏi nỗi tuyệt vọng ấy, nhưng lại bị anh đẩy càng sâu hơn vào
đó...
Ai có thể cho cô niềm vui
thực sự, cho cô nếm qua tình yêu thuần khiết, ngọt ngào như dòng sữa trong
lành?!
Ai có thể cho cô một bờ
vai ấm áp dường này, để cô có thể tựa vào mỗi khi rơi lệ - à, tất nhiên ngoại
trừ thầy Dương của cô!
Khóc thỏa thuê, Lăng Lăng
sờ sờ quần áo xộc xệch của anh, đỏ mặt hỏi: "Thầy Dương, bộ đồ của thầy
chắc đắt lắm?"
"Không đắt!"
Anh cười xoa đầu cô. "Vài ngàn..."
Còn bảo không đắt?!
Khóe miệng anh nhếch lên,
nói tiếp hai chữ: "Đô-la Mỹ."
Lăng Lăng sợ tới mức rụt
tay lại. Ngồi xa ra một chút, sợ đụng tới bộ vest của anh.
"Đùa em thôi!"
Không nhìn ra, người
nghiêm túc như Dương Lam Hàng cũng thích nói đùa.
Lăng Lăng khẽ thở ra,
suýt tí nữa bị anh dọa chết.
...
Anh ngần ngừ giây lát,
hỏi: "Tại sao em không gọi điện cho ba em?"
"Em... em không có
số điện thoại của ông ấy."
"Ngay cả số điện
thoại của ba mà em cũng không có?"
Thấy anh lộ ra vẻ mặt
không tin được, cô giải thích nói: "Ba mẹ em ly hôn mười năm rồi, mẹ không
cho ba con em gặp mặt nhau."
Hai tay anh đặt trên đầu
gối không khỏi nắm chặt: "Họ không quan tâm đến cảm nhận của em sao?"
"Hai năm đầu mẹ ngầm
đồng ý cho ba đến trường thăm em, nhưng mỗi lần gặp ba xong em đều tự nhốt mình
trong phòng, không ăn, không ngủ... Về sau mẹ không cho ba gặp em nữa."
Lăng Lăng cúi đầu lấy ngón tay vân vê tà váy: "Đều tại em quá yếu đuối,
nếu em mạnh mẽ hơn, mẹ sẽ không làm như thế."
"Vậy nên em dù đối
mặt với cái gì cũng phải tỏ ra thật kiên cường, vờ như mọi thứ đều không sao
cả?"
Câu hỏi trúng tim đen như
vậy khiến cô không biết đối đáp ra sao.
"Em tin rằng bản
thân mỉm cười thì người khác sẽ không nhìn ra đau khổ của em ư?" Anh quay
mặt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đừng cho rằng mình cái gì cũng chịu được,
em vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi!"
"..."
Cô cũng nhìn ra ngoài cửa
sổ, sắc trời ngoài kia càng lúc càng tối. Xe chạy vào đường cao tốc của sân
bay, gió mạnh mang theo bụi bặm lùa vào trong xe.
Cô nhớ đến ngày ông nội
qua đời, sắc trời cũng âm u như vậy, cô vừa đút ông ăn quýt, vừa làm nũng:
"Ông nội, ông xuất viện đi, con về nhà không thấy ông đâu, chơi một mình
thật là chán... Nếu không, ông về nhà tiêm thuốc được không?"
Ông nội ho khan một trận,
vừa cười vừa xoa đầu cô: "Lăng Lăng, con mười tuổi rồi. Con không còn là
con nít nữa, phải ngoan chứ..."
"Ông nội..." Cô
kéo tay áo ông, ngây thơ năn nỉ.
Cô biết ông nội thương
mình nhất, chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô. Nhưng lần này, ông lại cự
tuyệt. "Lăng Lăng ngoan, cho dù ông nội ở đâu, ông vẫn luôn ở bên con, dõi
theo con..."
Cô bĩu môi không vui.
Ông nội nhéo nhéo khuôn
mặt bé nhỏ bầu bĩnh. "Cháu gái ngoan, ông nội thích nhìn con cười, con
phải mỉm cười mỗi ngày, có được không?"
"Không thèm."
Cô bướng bỉnh xoay đầu, làm bộ giận dỗi.
...
Nửa đêm hôm đó, Lăng Lăng
còn đang ngủ mơ, ba đã lay cô dậy: "Lăng Lăng! Mau dậy đi!"
"Không đâu, con đang
ngủ ngon mà!" Cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, xoay người tiếp tục ngủ.
"Ông nội của con
không ổn rồi!"
Cô lập tức mở mắt ra.
Trước mắt một mảng tối đen, không biết đang ngủ, hay là đã thức... Tất cả đều
một màu đen tuyền.
Khi cô nhìn ông lần cuối,
ông nội đã ngủ mất rồi, giấc ngủ vô cùng bình yên...
Cho nên từ trước đến nay
Lăng Lăng vẫn luôn tin rằng, ông nội không có bỏ đi mà ở một thế giới cô không
nhìn thấy, vẫn luôn bên cô, dõi theo cô...
--------------------
(*) Nh