
ho
tôi nước khoáng, cảm ơn!"
Quản lý im luôn!
...
---------------------
(*) Bóng đèn = người xen
vào việc hẹn hò của người khác, giống như "kỳ đà cản mũi" trong tiếng
Việt ^^
Chẳng mấy chốc đã đến
chín giờ, ava đầu hói nhỏ rốt cuộc cũng sáng, đồng thời nhanh chóng gửi đến một
tin: "Em đang ở đâu?"
Tay Lăng Lăng đặt trên
bàn phím, chậm chạp không gõ được chữ nào.
"Em có đó
không?" Anh hỏi.
Không phải việc gì cũng
đều có thể khống chế, cho nên cô chỉ có thể khống chế chính mình! Cô ngồi
thẳng, vỗ vỗ hai má lạnh cóng, cười đánh chữ: "Em ở thành phố B, sếp dẫn
theo em tới đây họp."
Vĩnh viễn có xa không:
"Em ăn cơm chưa?"
"Có ăn sơ!" Nếu
húp hết nửa bát nước mì cũng được tính là có ăn.
"Em lên mạng ở đâu
vậy?"
"Hàng net."
Lăng Lăng uống một ngụm
lớn nước khoáng, vất vả nuốt xuống. Đối thoại cũng như nước khoáng trong miệng
cô, đều nhạt nhẽo vô vị. Tình yêu quá hạn sử dụng, rất khó giữ nguyên hương vị.
Lăng Lăng rất muốn tìm
một lý do bào chữa cho sự thay lòng đổi dạ của mình, ví dụ như: Mạng là hư ảo;
Giữa họ sẽ không có kết quả; Cô đã vì sự mập mờ lâu nay này mà hao tổn hết tâm
sức... Tuy vậy, những lời bào chữa đuối lý mờ nhạt đó không thể đánh lừa cảm
giác tự trách cùng áy náy mãnh liệt trong lòng cô. Không có Dương Lam Hàng,
chúng sẽ được coi là gì đây!
Trầm mặc trong chốc lát,
Lăng Lăng muốn tìm một đề tài nói chuyện lãng mạn một chút, ôm chai nước khoáng
suy nghĩ cả nửa ngày, mới gõ được một câu:
"Anh ăn cơm
chưa?"
"Chưa, không muốn
ăn."
Cô nhụt chí. "Anh kể
chuyện cười em nghe đi."
Trên màn hình hiện lên:
"Nếu, anh nói là nếu... anh về nước, em có thể cho anh một cơ hội không?
Bất kể... anh có làm em thất vọng thế nào đi nữa!"
Cô nói: "Chuyện cười
của anh nhạt quá."
"Anh không kể chuyện
cười."
Thành phố xa lạ, đêm
khuya tĩnh lặng, lời nói của anh dù bị ngăn trở bởi khoảng cách không thể vượt
qua vẫn nóng bỏng như dung nham, từng câu từng chữ khắc lên miệng vết thương
đẫm máu của cô. Những lời này nếu được nói một ngày trước, thậm chí chỉ vài giờ
trước, khả năng cô sẽ xúc động mà nói: "Có thể, anh trở về đi!"
Nhưng bây giờ, đã quá
muộn!
"Em xin lỗi, hiện
giờ em rất rối loạn, anh cho em chút thời gian."
Không phải cô không muốn
tiếp nhận anh. Cô cần thời gian quên đi Dương Lam Hàng, tìm lại trái tim đã mất
của mình, nếu không còn trái tim, cô không có cách nào đối mặt với anh.
...
Ở đầu kia trên mạng,
Dương Lam Hàng bất đắc dĩ day day trán, cầm tách trà trên bàn, hớp nhẹ một
ngụm.
Anh lẳng lặng nhìn màn
hình máy tính, cảm nhận vị trà đọng lại trong miệng. Hương hoa nhài vô cùng
thanh nhẹ, nhưng cũng đủ đậm để thật lâu không tan. Giống như tình cảm giữa
"Bạch Lăng Lăng" và "Vĩnh viễn có xa không", nếm qua là
ngọt đắng, lưu lại là hương thơm. Dư vị nói không ra, tả không tới...
Cô nói đúng, Internet là
một tấm màn mờ ảo. Qua tấm màn đó, cô mới dám tự do thể hiện con người chân
thật nhất của mình. Cô thà mỗi ngày chat với một người chưa từng gặp mặt, nhưng
không đồng ý nếm trải một tình yêu thật sự. Bởi vì cô lầm tưởng rằng cứ trốn
đằng sau bức màn Internet, thỏa hiệp với sự mập mờ không rõ thì tình cảm sẽ mãi
mãi không đổi thay.
Họ quen nhau nhiều năm,
anh rất hiểu cô. Thay vì nói cô không có dũng khí với tình yêu, không tin tưởng
đàn ông, chi bằng nói cô không tự tin vào bản thân. Anh muốn vén bức màn ảo này
lên rất dễ, nhưng bảo anh bóc đi lớp vỏ tự vệ của cô, ép cô đối mặt với con
người thật của anh, đối mặt với sự thật tàn khốc, thì quá khó khăn! Vì vậy, anh
phải kiên nhẫn chờ đợi, đợi cô có đủ tự tin yêu con người tên "Dương Lam
Hàng" kia, nếu không, tình cảm giữa họ cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Bạch Lăng Lăng: "Sao
anh không nói gì hết vậy?"
Dương Lam Hàng nhìn
thoáng qua di động trên bàn, cầm lên. Điện thoại đổ chuông thật lâu mới thông,
giọng nói hơi căng thẳng của Bạch Lăng Lăng cùng tiếng ồn ào đây đó truyền đến:
"Thầy Dương, chào thầy ạ!"
"Em đang ở
đâu?"
"Em... ở nhà hàng
gần nhà bạn, thầy có việc gì không ạ?"
Anh đã sớm quen Bạch Lăng
Lăng nói dối không chớp mắt, thản nhiên nói: "Khuya rồi, để tôi đi đón
em."
"Không cần!"
Giọng cô càng căng thẳng. "Ý em là: không cần phiền đến thầy đâu ạ, bạn em
sẽ đưa em về."
"Bạn em là nam hay
nữ?"
"Dạ?" Cô dường
như đắn đo một chút, cân nhắc lợi hại: "Nam ạ."
"Tôi càng phải đi
đón em." Anh dùng nước trà thấm giọng, tìm một lý do đường hoàng: "Là
thầy giáo, tôi phải có trách nhiệm với sự an toàn của em."
"Em đảm bảo sẽ trở
về trong vòng mười phút nữa, được không ạ?"
Anh nhìn đồng hồ, tám giờ
năm mươi mốt phút. "Được, vậy chín giờ tôi chờ em dưới lầu."
"Vâng! Em nhất định
sẽ về đúng giờ!" Cô lễ phép nói một câu: "Tạm biệt thầy!" rồi
cúp điện thoại.
Dương Lam Hàng cúi đầu
uống trà, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ. "Bạch Lăng Lăng, anh cũng
không tin em dám chín giờ một phút mới trở về!"
******
Bạch Lăng Lăng dĩ nhiên
không dám, tuyệt đối không dám. Cô vọt nhanh khỏi hàng net, bắt xe về khách
sạn, tám giờ năm mươi tám