
phút đã ngoan ngoãn đứng ở cửa cung nghênh Dương Lam
Hàng đại giá.
Chín giờ đúng, cửa thang
máy từ từ mở ra, Dương Lam Hàng đứng trong thang máy tay phải ấn nút mở cửa,
tay trái vẫy vẫy cô, cô kích động không hiểu ra đâu vào đâu, lập tức chạy vào
không dám chậm một giây.
"Thầy Dương."
Cô cúi đầu nhìn thảm sàn trong thang máy, cực lực khống chế nhịp tim đang đập
loạn.
Dương Lam Hàng nhìn qua
quần áo mỏng manh trên người cô: "Bên ngoài lạnh không?"
"Dạ không." Cô
lau mồ hôi rịn ra vì căng thẳng trên trán, vẫn không dám ngẩng đầu: "Hơi
nóng ạ."
"Em đi theo tôi, tôi
cho em xem tóm tắt chương trình hội nghị ngày mai, trong đó có một báo cáo rất
có ý nghĩa dẫn dắt đối với đề tài của em."
"Vâng!"
Cửa thang máy mở ra, cô
bước sát theo sau Dương Lam Hàng vào phòng anh.
Dương Lam Hàng trước tiên
rót một tách trà nhài ấm áp, đưa đến bên tay cô, rồi cầm vài tờ giấy trên bàn
lên giao cho cô. "Em xem qua tóm tắt báo cáo này một chút, ngày mai lúc
nghe báo cáo em sẽ dễ hiểu hơn."
"Dạ."
"Chỗ nào không hiểu
em cứ hỏi tôi." Nói xong, anh xoay người ngồi lên chiếc ghế trong phòng,
chỉnh sửa file Power Point của mình.
Kiểu thái độ này, rõ ràng
là bảo cô: Em ngồi nguyên đây mà đọc, khi nào đọc xong mới được về ngủ. Tinh
thần bất an nhìn qua tài liệu một lát, Lăng Lăng rốt cuộc chịu không nổi, tầm
mắt chuyển từ chương tài liệu toàn từ ngữ tiếng Anh sang Dương Lam Hàng, mỗi
khi anh trầm tư suy nghĩ, sẽ tạo ra cảm giác khiến người khác không thể nắm bắt
được. Vậy nên, cho dù tính tình anh rất tốt, cô vẫn sợ anh, cứ cảm thấy ánh mắt
anh sâu như đáy vực, bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nuốt chửng cô.
Hương hoa nhài nhẹ nhàng,
dai dẳng, phảng phất trong hơi thở mỏng manh của họ. Nếu thời gian ngừng trôi,
để cô vẫn ngồi đây, nhìn anh thế này thì thật tốt biết bao...
"Em có vấn đề gì
ư?" Lúc Dương Lam Hàng nói chuyện, tầm mắt vẫn đang dừng ở đường cong trên
màn hình máy tính.
Tay cô run lên, trái tim
cũng theo đó mà run rẩy. "Không ạ... Có vài từ vựng em không hiểu, em có
thể về phòng lấy từ điển Văn Khúc Tinh không?"
"Đưa đây tôi
xem." Thấy anh vươn tay, cô đem giấy tờ đưa qua, đặt gọn gàng lên bàn anh.
Anh cầm bút, tự do khoáng
đạt viết nhanh trên mặt giấy, chưa đến mười phút anh đã đưa trả tài liệu cho
cô. Cô nhận lấy nhìn thoáng qua, trên đó mọi từ ngữ chuyên ngành đều đã được
anh ghi chú bằng tiếng Trung. Cô âm thầm lè lưỡi, quay về chỗ tiếp tục tụng mớ lý
luận khoa học khó nhằn kia.
Đọc, đọc mãi, ý thức của
cô dần mơ hồ. Tối hôm qua ngủ không đủ giấc, hôm nay lại bận rộn cả ngày, đống
chữ nghĩa rối rắm nhanh chóng kêu gọi cơn buồn ngủ. Mặc dù cố nhẫn nhịn, nhưng
mấy từ tiếng Anh này cứ như bài hát ru, không ngừng phá hủy ý chí của cô. Cuối
cùng, cô thực sự không chống đỡ được nữa, tựa vào ghế ngủ gục.
Cô mơ thấy có người nhẹ
nhàng ôm lấy mình, đặt lên giường thoải mái, tắt đèn, đắp chăn ấm áp cho cô. Cô
cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn hình dáng người đó một chút, nhưng làm sao
cũng không thấy rõ.
"Ba?"
"Ừm." Giọng nói
của ba vẫn hiền từ như vậy.
Cô cười hạnh phúc, kéo
tay ông. "Ba, vĩnh viễn rốt cuộc có xa không?"
"Rất gần, gần trong
gang tấc..."
"Không, anh ấy rất
xa, xa tận chân trời..."
Sáng sớm, Lăng Lăng mở
mắt ra, trần nhà xa lạ, giường nằm xa lạ. Cô mơ hồ nhìn khắp phòng, trên một
chiếc giường khác có một người đàn ông đang nằm, để nguyên quần áo mà ngủ. Trí
nhớ cô trống rỗng mất ba giây, sau đó ồ ạt ùa về như sóng biển - cô ngủ trong
phòng Dương Lam Hàng!
Anh, anh tại sao không
đánh thức cô! Anh không cho là cô có ý đồ gì đấy chứ? Giữa họ không xảy ra cái
gì đấy chứ? Cô lập tức phủ định ý nghĩ của mình, Dương Lam Hàng tuyệt đối không
phải loại đàn ông lợi dụng người ta lúc khó khăn.
Cô ngồi dậy, vốn định
lặng lẽ rời đi, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng ngủ say của Dương Lam Hàng, cô
không kiềm được nhìn lén vài cái. Không biết anh đang mơ thấy gì mà lông mày
nhíu chặt, đôi môi mỏng mím thành một đường. Cô khẽ đau lòng.
Bên ngoài vang lên tiếng
gõ cửa. Dương Lam Hàng giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn cô, cười nhẹ.
Phản ứng đầu tiên của
Lăng Lăng là nằm lên giường giả bộ ngủ, nhưng chợt nghĩ lại, thế này chẳng phải
để cho người ta bắt gian tại giường sao! Vì vậy cô ra vẻ trấn tĩnh cười ngây
ngô với Dương Lam Hàng: "Thầy Dương, chúng ta có nên mở cửa không?"
Anh nhìn đồng hồ, bỗng
nhiên sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng sửa sang lại giường chiếu. Lăng Lăng ý
thức được vấn đề nghiêm trọng, nhanh chân nhảy xuống giường, kéo thẳng ra
giường cùng nếp nhăn trên váy.
Dương Lam Hàng mở cửa, cô
nhìn qua cửa mở lưng chừng, là hiệu trường Chu cùng một người đàn ông lạ mặt.
Dương Lam Hàng chần chừ giây lát rồi nghiêng người để họ vào phòng. Lăng Lăng
biết nếu lúc này mà tỏ ra bối rối thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không
rửa sạch tội!
Cô lấy lại bình tĩnh.
"Em chào thầy Châu ạ!"
Hiệu trưởng Châu nhìn
thấy cô liền khẽ giật mình, nhưng dù sao cũng là người trải đời nên nhanh chóng
trấn định, gật đầu. Người đàn ông phía sau thì