
bộ bàn tay bao phủ hai gò má của cô, thay cô lau đi nước mắt. Lau đi
nước mắt dành dụm, mắt của cô giống như con suối, nháy mắt lại chảy rất
nhiều.
Anh buông tha cho cô, đem cô tiến vào trong lòng, vỗ nhẹ
phía sau lưng của cô: “Anh không phải hung dữ với em. Em không biết thế
giới này có bao nhiêu hiểm ác, không có ai sẽ vô điều kiện đối tốt với
em.”
Xuân Hỉ khóc thút thít, anh nói như thế, vậy anh đối tốt với cô như vậy, cũng là có ý không tốt?
Anh dừng dừng, còn nói: “Em hãy tin tưởng anh, anh ta không phải người tốt, cách anh ta một chút, được không?”
Cô kề sát trong ngực của anh, anh vừa nói liền ong ong chấn động, thanh âm đặc biệt gần. Anh hướng dẫn từng bước, giống một thầy giáo đang lừa gạt học sinh không nghe lời.
Khóc rất dùng sức, Xuân Hỉ đem toàn bộ
bất mãn cùng ủy khuất của cô phát tiết đi ra, kỳ thật cô cũng không còn
tức giận như vậy, cô biết Gia Lập sẽ không vô duyên vô cớ cùng cô nói
này đó, nhưng mà trong lòng cô thực không cam lòng. Cô hút hấp cái mũi,
thừa dịp này chưa chuẩn bị dùng sức đẩy anh ra, tiếp theo nắm lên tay
anh, hung hăng cắn vào cổ tay anh một ngụm.
Cắn xong nói lại một câu: “Anh cũng không phải người tốt gì!” Liền thùng thùng thùng lên trên lầu .
Anh bị đau nhíu mày, trên cổ tay còn dính nước miếng của cô, nhìn vào trong hành lang tối om trống rỗng, anh đột nhiên cảm thấy rất phiền chán.
Rốt cuộc muốn nói bao nhiêu lần nữa, tiểu nha đầu không rành thế sự này mới có thể nghe lời? Chẳng lẽ muốn anh trơ mắt nhìn cô bị người khác lừa
gạt, sau đó lại bi thương như vậy tự bản thân liếm miệng vết thương của
mình? Cô lớn như vậy, còn chưa từng phải chịu tổn thương về tình cảm,
anh cũng không thể thấy cô vì tình cảm ép buộc chính mình.
Xuân Hỉ cho tới bây giờ cũng không biết bản thân vận khí có thể tốt như vậy,
trước một ngày trước mặt Gia Lập đáp ứng làm bạn gái của Hứa Ninh, hôm
nay liền gặp được anh ta đang ôm một cô gái thanh thuần cùng mình nhìn
thoáng qua. Càng máu chó hơn là, cô gái kia lại là bạn học trung học của cô.
Cô sửng sốt một chút, nhất thời sinh ra một loại cảm giác
chán ghét. Cô bĩu môi đang muốn đi, thì cô gái kia liền gọi cô lại: “Cố
Xuân Hỉ? Thật là cậu sao?”
Xuân Hỉ kiên trì quay đầu đối với cô ta nở nụ cười một chút, cô thật sự không am hiểu ứng phó loại trường hợp
này, nên nói như thế nào đây? Cô thậm chí không nhớ rõ tên cô gái kia.
Cô gái có chút kích động cầm lấy tay Xuân Hỉ: “Cậu không nhớ rõ mình ah?
Mình học cùng bạn hồi trung học mà, ngồi ngay bên cạnh Tổ Trần Nhan.”
Xuân Hỉ vụng trộm ngắm Hứa Ninh bên cạnh Trần Nhan, phát hiện ánh mắt của
anh ta lướt qua cô, dường như không có việc gì lúc ẩn lúc hiện. Xuân Hỉ
cười gượng hai tiếng nói: “Nhớ rõ nhớ rõ! Cậu còn hay xưng là ‘Trần a
kiều’ thôi!”
Trần Nhan than thở: “Thật nhiều năm chưa gặp cậu, cậu như thế nào vẫn chưa thay đổi gì a!”
Xuân Hỉ chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là dày vò, mà Hứa Ninh vẫn như cũ bộ dáng không đếm xỉa đến, cô càng ngày càng cảm thấy buồn cười, mình
sao lại ngốc như vậy, người khác nói ngon nói ngọt vài câu, cô liền ngốc hồ hồ chui vào trong miệng hổ! Cô giờ phút này rất đồng ý với câu nói
kia của Gia Lập: cô lớn như vậy đầu óc toàn là màu trắng a!
Một hạt mầm nhỏ tà ác nháy mắt ở trong vũ trụ nhỏ của cô bùng nổ. Cô ngốc! Nhưng tuyệt đối không phải dễ bắt nạt!
Xuân Hỉ dần dần thu hồi nụ cười, không hề để ý đến Trần Nhan, mà là quay đầu thâm tình nhìn Hứa Ninh, sau đó chậm rãi mở miệng: “Hứa Ninh, chơi đã
thì về nhà đi, con hôm nay còn ầm ỹ muốn anh bồi nó đi chơi công viên.
A, đúng rồi, mấy ngày trước anh mang mấy hộp Durex kia về, trở về mà lấy đi chơi, miễn cho giết hại con gái nhà người ta, hiện tại nạo thai cái
gì cũng rất đắt tiền, trước nói rõ a, tiền này tôi sẽ không trả nhé .”
Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho những người chung quanh đều nghe thấy, những người vây xem ngày càng nhiều hì hì cười đi
ra.
Xuân Hỉ nhìn phía Trần Nhan nghẹn họng nhìn trân trối, cười
khẽ, đến gần một chút rồi nói: “Anh ta thích thay đổi khẩu vị, cậu cẩn
thận một chút a.”
Nói xong, cô nhìn cũng chưa nhìn Hứa Ninh liếc
mắt một cái xoay người bước đi. Đi chưa được mấy bước, phía sau liền
truyền đến “Ba” một cái tát vang dội, sau đó Trần Nhan bật thốt lên mắng to: “Anh là đồ hạ lưu! Người khuông cẩu dạng còn muốn theo đuổi tôi?
Sống làm lãng phí đến không khí chết làm lãng phí đất đai không biết xấu hổ là gì đó! Còn theo tôi nói là mối tình đầu? Mẹ nó anh còn muốn giả
vờ a. chết lại còn muốn lập đền thờ a? Còn giả vờ theo tôi ngây thơ! Hứa Ninh, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không dưới quỳ dưới chân tôi
xin lỗi tôi quyết không bỏ qua!”
Xuân Hỉ gắt gao cắn môi sợ không
cẩn thận một cái liền hỏng việc. Biết Trần Nhan vì sao được xưng là
“Trần a kiều” sao? Bởi vì cô là một người đanh đá xảo quyệt, không tốt
vô lễ, chính là mắc bệnh công chúa, ai muốn đắc tội với cô ta, không
chết thì cũng phải mất nửa cái mạng
Xuân Hỉ bước chân nhanh hơn
tránh qua chỗ rẽ mới dừng lại, cô dựa vào tường ôm bụng cười to không