
ngừng, hai má hồng hồng, sóng mắt lưu chuyển. Cô cũng không biết mình
sao có thể tà ác như vậy! Cười đủ, cô thở phì phò gọi điện thoại cho Gia Lập
“Gia Lập, anh chừng nào thì tan tầm? Tâm tình em hôm nay rất tốt, sẽ làm giúp việc cho anh không cần thù lao!”
Điện thoại bên kia không có thanh âm, Xuân Hỉ kỳ quái “A lô ” một tiếng: “Anh có nghe thấy không? A lô!”
Sau một lúc lâu, trong điện thoại truyền đến tiếng nói to của quán ven
đường, kỳ diệu là, thanh âm kia ở trong điện thoại, lại giống ở bên tai, hai thanh âm trùng lập, rõ ràng vô cùng. thời điểm Xuân Hỉ còn đang
nghi hoặc, Gia Lập bỗng nhiên nói: “Anh ở phía sau em”
Xuân Hỉ
sửng sốt, vừa quay đầu lại, thật sự liền thấy Gia Lập. Hắn không có biểu tình gì, dập điện thoại đi về phía cô, chăm chú nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay cầm lấy cổ tay của cô, nói: “Đi thôi,
không phải muốn nấu ăn cho anh sao? Đi siêu thị đi.”
Xuân Hỉ kinh
ngạc mặt đỏ, Gia Lập tươi cười bên trong ẩn ẩn sung sướng lộ ra, anh
không phải đã nghe thấy cái gì đấy chứ? Nào là “Nạo thai”, “Durex”,
“Thay đổi khẩu vị” mấy chữ này trong nháy mắt từ đầu của cô xông ra, cô
cắn môi, quẫn bách vô cùng. Ở trong mắt của Gia Lập, nàng vẫn là một cô
gái nhỏ thuần khiết a!
Cô chu miệng, nghiêng đầu nhìn Gia Lập lúng ta lúng túng hỏi: “Anh có phải đã thấy được gì hay không a?”
Gia Lập không nói chuyện, nhưng miệng của anh giác rõ ràng hơi giật giật,
hơi hơi nhíu mi, mím môi, một bộ dáng nhịn xuống không cười.
Xuân Hỉ ảo não nói thầm: “Gia Lập quả nhiên không phải là người gì tốt!”
Từ siêu thị về nhà Gia Lập ở, Xuân Hỉ không cùng Gia Lập nói qua một câu,
đi đường đều cách anh tám mét, bất quá hoa quả cùng đồ ăn vặt cô thích
một thứ cũng chưa mua
Cô đi theo phía sau Gia Lập, nhìn anh một
thứ lại một thứ đem hàng hóa đã mua quăng lên trên xe, quá xa cô cũng
không biết anh mua cái gì, quay trở lại nhà trọ nàng sắp xếp mấy thứ anh mua, lúc này cô mới phát hiện, Gia Lập trừ bỏ mua đồ ăn, còn lại đều là mua cho cô. Có các loại đồ vật và hoa quả cô thích, có dép lê đi trong
nhà của cô, váy ngủ, còn có bàn chải đánh răng khăn mặt, thậm chí còn có cả gối ngủ cho cô.
Xuân Hỉ nhặt cái váy hoa kia lên, đưa đến trước mặt Gia Lập: “Anh mua cái này làm gì?”
“Để ngừa vạn nhất, em rời nhà trốn đi tìm anh nương tựa.” Gia Lập thay đổi một bộ quần áo ở nhà, không cho là đúng nói.
Xuân Hỉ há miệng thở dốc, xuy một tiếng: “Anh không phải không thích em tìm
anh nương tựa sao? Lần trước anh còn đuổi em về nhà !”
Gia Lập lấy váy quăng vào trong máy giặt, vỗ vỗ đầu của cô nói: “Lần trước? Khi đó
em bao nhiêu tuổi? Mười ba, mười bốn tuổi đi? Thời điểm như vậy một mình đi xe lửa đến tìm anh, anh làm sao có thể không tức giận. Em nếu như bị lạc mất anh làm sao có thể ăn nói với bố mẹ em?”
Xuân Hỉ bĩu môi, nghĩ muốn phản bác cái gì, nhưng đến tối cũng không nghĩ ra
Xuân Hỉ giúp Gia Lập làm vài việc nhà, cô tuy rằng lười, nhưng những việc làm đồ ăn đơn giản cô vẫn biết làm
Hai người ngồi ở phòng ăn bắt đầu ăn cơm, Xuân Hỉ mới cẩn thận đánh giá
ngôi nhà này. Trang hoàng thực xa hoa, đi theo phong cách của Châu Âu.
Xuân Hỉ chậc chậc lắc đầu: “Quá lãng phí tiền ! Em về sau kết hôn, phòng tân hôn tuyệt đối không trang hoàng như vậy, đơn giản một chút thì được rồi. Um, phòng ở đầu tiên phải nhìn ra sông, đang đứng ở ban công,
trước mặt chính là nước sông cuồn cuộn, buổi tối xem mặt trời lặn khẳng
định rất được. Phòng khách nếu chủ đề là màu da cam, có vẻ sẽ ấm áp hơn! Phòng ngủ phải dán giấy tường màu vàng nhạt, có hoa văn các loại này…”
Cô một mình nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, Gia Lập cũng không chen vào
nói, tự mình chăm chú ăn cơm. Đợi cho Xuân Hỉ ảo tưởng xong, mới phát
hiện Gia Lập đã sớm cơm nước xong, dựa vào ghế thanh thản xem báo. Hóa
ra cô nói nhiều như vậy đều là nói một mình.
Tự tìm mất mặt! Xuân
Hỉ cúi đầu buồn chán ăn cơm, trước mặt Gia Lập bỗng nhiên nói một câu:
“Nếu mà em trang hoàng phòng như thế, thì phòng mới cũng bị em ép thành
phòng cũ.”
Xuân Hỉ buông chiếc đũa muốn phản bác, thì điện thoại
của cô liền vang, cô nhìn cũng chưa nhìn liền nhận, không nghĩ tới điện
đến là Hứa Ninh
“Xuân Hỉ, em hãy nghe tôi giải thích.” Hứa Ninh mở miệng đã nói.
“Uh, tôi nghe đây.”
“Vừa rồi là em hiểu lầm, Trần Nhan không phải là bạn gái tôi, tôi có theo
đuổi cô ta nhưng không thành công, đó cũng là chuyện trước kia, đều đã
trôi qua. Sau lại này cô ta lại quay lại theo đuổi tôi, tôi không đáp
ứng, khả năng vì em nói những lời như thế kích thích cô ta, nên cô ta
mới như vậy…”
Xuân Hỉ chặn lời anh ta: “Hứa Ninh, anh giải thích
không có nghĩa là anh có thể chửi bới người khác. Anh phong lưu, anh hoa tâm, cái này đều không sao, nhưng anh không cần làm cái chuyện thấp hèn như thế để cho tôi khinh thường anh. Là mắt của tôi vụng về, quen biết
anh là do mắt tôi bị mù. Tôi cũng không thích anh, mà tôi nghĩ anh cũng
không thích tôi, giải thích thực không có ý nghĩa gì. Cứ như vậy đi, gặp lại.”
Cô bình tĩnh ngắt điện thoại, vừa vặn chống lại đôi mắt của Gia