
nhập vào không
gian riêng tư, chân tay anh bỗng nhiên có chút luống cuống .
(Tâm viên ý mã*: là cái tâm như con khỉ, cái ý như con ngựa.
Tâm viên là cái Tâm như con khỉ, ý nói cái Tâm lúc nào cũng nhảy nhót như
con khỉ, hết tưởng việc nầy lại tưởng việc khác, không lúc nào lặng yên. Do đó, người tu cần phải định cái Tâm, kềm giữ không cho dao động, tư
tưởng không không.
Ý mã là cái ý nghĩ như con ngựa, lúc nào cũng muốn chạy đi, chạy theo ngoại cảnh, không chịu đứng yên.
Người tu hành cần phải gìn cái Tâm, giữ cái ý, không cho phóng túng, cốt làm
sao cho tâm ý đạt được trạng thái lặng lẽ không không
Theo Cao Đài từ điển.)
Hơn nửa đêm, Xuân Hỉ cẩn thận xem xét một chút xem phòng Gia Lập có động
tĩnh gì hay không. Hơn nữa ngày, cô rốt cục xác định Gia Lập đã ngủ.
Nhưng mà cô lại mất ngủ.
Xuân Hỉ quen giường, tại hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, cô lại có chút bất an, nơi này không có vật gì mà cô quen
thuộc. Cô rất mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được. Xuân Hỉ buồn bã cúi đầu trong chốc lát, quyết định không bao giờ ép buộc chuyện tìm bạn gái cho Gia Lập nữa, cũng không để ý tới tính của của mẹ mình cùng Trình mẹ
nữa, cô muốn cùng Gia Lập trở lại như trước kia, cùng hòa thuận ở chung.
Giống như hạ quyết tâm, Xuân Hỉ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, vì thế đứng lên, rón ra rón rén lưu tiến vào phòng Gia Lập.
Dáng vẻ Gia Lập ngủ rất nhu hoà, mặt mày khoan khoái thả lỏng, bờ môi không
ngờ nhìn mềm mại như thế, nghiêng thân, một tay đặt trên bụng. Xuân Hỉ
ghé vào bên giường quan sát trong chốc lát, xác định Gia Lập chắc chắn
đã ngủ say, cô mới nhấc chăn lên nhẹ tay nhẹ chân nằm ở bên cạnh Gia
Lập.
Cô ngừng trong chốc lát, Gia Lập không có bị đánh thức, cô
mới tiến gần lại một chút, nghiêng người, đem đầu chôn ở trước ngực anh. Nhất thời, xộc vào mũi cô, bao phủ hết các giác quan của cô, đều là
hương vị của Gia Lập mà cô quen thuộc, an tâm vô cùng. Cô vụng trộm cười cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Gia Lập, mệt mỏi kéo đến, cô cứ như
vậy ôm Gia Lập nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, thời điểm Gia Lập
tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua khe màn cửa sổ lặng lẽ chui vào, toả ra ánh sáng màu vàng, mùi đồ ăn nhè nhẹ từ bên ngoài bay vào. Anh giống
như si ngốc, sau đó rời giường đánh răng rửa mặt.
Đi vào phòng
khách, liền nhìn thấy Xuân Hỉ khuôn mặt tươi cười như nắng xuân, một
ngày bắt đầu, tâm tình của anh cứ như vậy tốt lên một cách kỳ diệu.
“Tại sao lại không ngủ thêm?” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ đem trứng đã ốp xong để vào trong đĩa, bưng đến trước mặt Gia Lập,
ngượng ngùng nói: “Ở nhà của anh, thì phải báo đáp anh! Anh coi thường
em không biết nghĩ sao? Đạo lý đối nhân xử thế em vẫn còn biết đó!”
Kỳ thật Xuân Hỉ muốn nói là: em ngủ bên cạnh anh, chẳng qua ngượng ngùng
không muốn anh biết mà thôi. Hơn nữa, để có thể, có thể, tối hôm nay còn phải tiếp tục ngủ cùng anh.
Gia Lập nếm một miếng, nở nụ cười: “Tư tưởng giác ngộ không sai, có tiến bộ.”
Xuân Hỉ không tiếng động cười cười, thấy Gia Lập dường như đang đợi cô làm
đồ ăn, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cô vừa ăn vừa không đầu không đuôi
nói một câu: “Gia Lập, chúng ta về sau không cần cãi nhau nữa, em sẽ mặc kệ chuyện của anh, anh cũng đừng quản em nữa, được không?”
Gia Lập nhìn cô một cái, không nói gì.
Xuân Hỉ lại nói tiếp: “Thời gian lâu, mẹ anh cùng mẹ em không thấy chúng ta
có ý gì, khẳng định sẽ yên tĩnh. Anh cũng đừng làm căng với mẹ anh, bà
không gặp anh sẽ thấy cô đơn như thế nào chứ, chờ khi bọn họ trở về, anh về nhà đi?”
Gia Lập vẫn im lặng. Nhưng mà trong lòng anh lại nổi lên từng gợn sóng.
Anh nghĩ rằng cô cái gì cũng đều không hiểu, kỳ thật cô ấy cái gì cũng
biết. Lúc này anh chuyển đi, thật ra chỉ là anh tùy hứng một hồi. Không
thể không thừa nhận, anh làm tổn thương cha mẹ mình, cũng làm tổn thương Xuân Hỉ.
Nhưng mà, chỉ có chính anh biết, anh chuyển đi, không
chỉ vì trốn tránh mẹ anh bức bách, còn có, anh cũng không biết bất an từ đâu mà đến. Quan hệ của anh cùng Xuân Hỉ, vô tình dần dần bị cha mẹ hai nhà thay đổi, anh sợ hãi, sẽ cùng Xuân Hỉ đi ngược lại. Anh thầm nghĩ
muốn cùng Xuân Hỉ giống như trước kia, bình an vô sự ở chung.
Xuân Hỉ thấy anh không hé răng, hơi hơi mất mát, anh ấy vẫn không muốn trở về.
Đã nhiều ngày, Xuân Hỉ đều đến giờ tan tầm đi mua đồ ăn, sau đó trở về nhà trọ nấu cơm chiều cho Gia Lập, mà chính cô cũng chưa phát hiện mình lại trở nên chịu khó
Cô hát một điệu dân ca, đem đồ ăn đã nấu xong bưng lên trên bàn, đúng lúc Gia Lập trở về.
Anh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn, thay giầy liền thấy Xuân Hỉ buộc
tóc đuôi ngựa ở trong phòng bếp bận việc. Lúc này cùng với lúc trước ở
nhà, thấy mẹ bận việc cảm giác không giống nhau.
“Lại là trứng sốt cà chua cùng dấm chua khoai tây xào, thức ăn mới em còn chưa học được,
anh đến đây ăn một chút đi! Dù sao so với anh ở bên ngoài ăn cơm hộp vẫn tốt hơn nhiều?” Xuân Hỉ lau tay, từ phòng bếp đi ra, thấy Gia Lập mang
theo một quả dưa hấu, lập tức liền nở nụ cười.
Cô cầm lấy dưa hấu, rửa, cắt hai nửa bỏ vào trong tủ lạnh, lại cầm hai chén cơm đi