
ng, liền đi theo Gia Lập ra cửa hàng tổng hợp
Lúc mua nội y, Cô gái bán hàng hỏi Xuân Hỉ kích cỡ, Xuân Hỉ mờ mịt lắc đầu, chuyện này cô cho tới bây giờ cũng chưa nhớ kỹ, nội y đều là mẹ cô giúp cô mua, tự mình mua, đây là lần đầu tiên.
Cô gái bán hàng lại mỉm cười hỏi Gia lập phía sau Xuân Hỉ nửa thước, mặt không chút thay đổi: “Xin hỏi tiên sinh biết kích cỡ của phu nhân không a?”
Cô ta vừa hỏi xong, Xuân Hỉ mặt lúc xanh lúc đỏ, vội vàng ấp úng nói: “Cái kia, cái kia cô cứ tuỳ tiện lấy một cái cho tôi thử đi!”
Ai ngờ, Gia Lập lại vừa vặn không mặn không nhạt nói: “Lấy cho cô ấy 70B thử một chút.”
Xuân Hỉ kinh ngạc nhìn anh, chuyện này tại sao anh lại biết chứ? Chính cô còn không biết làm sao anh có thể biết được?
Gia Lập bị cô nhìn cảm thấy ngại ngùng, khụ khụ vài cái, cau mày nghiêm trang nói: “Còn không đi thử?”
Xuân Hỉ cầm lấy nội y cúi đầu “A” một tiếng, hồng cả lỗ tai, vào phòng thử. Trong chốc lát cô liền đi ra, nhỏ giọng nói với cô gái bán hàng: “Vừa vặn, lấy cái này.”
Sau đó bầu không khí xấu hổ vẫn kéo dài, Xuân Hỉ trong tay cầm túi to luôn bước chậm hơn Gia Lập hai bước, không nhanh không chậm đi theo phía sau anh. Cô nhìn sau gáy của anh, trong lòng giống như bong bóng bay lên.
Bỗng nhiên, Gia Lập ngừng lại, quay đầu nhìn cô.
Xuân Hỉ cũng dừng lại, khẩn trương hỏi: “Anh…anh làm sao thế?”
Anh đi tới, cầm lấy gói to trên tay Xuân Hỉ, xoa xoa đầu của cô, buồn cười nói: “Nhìn xem em có bị lạc không.”
Xuân Hỉ căm tức đập tay anh, “Đừng, kiểu tóc bị anh làm cho lộn xộn rồi !”
Hai người lại đi dạo trong chốc lát, Gia Lập mua cho Xuân Hỉ mấy bộ quần áo đi làm còn có vài cái áo sơ mi. Xuân Hỉ nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay anh, kéo kéo góc áo của anh : “Mua nhiều như vậy làm gì chứ, em không mặc hết.”
Gia Lập chỉ cười nhẹ: “Mặc không hết thì để lại, hôm nay em rất may mắn, tâm tình của anh không tồi, mua cho em cả bộ quần áo ngủ nữa, nhất tẩy nhất đổi. (???)”
Cuối cùng, bọn họ thắng lợi trở về, Xuân Hỉ vui tươi hớn hở
cầm theo mấy túi to, hoàn toàn quên tất cả chuyện không vui trong ngày
hôm nay. Có vẻ như khi cùng Gia Lập ở một chỗ, chuyện phiền não gì cũng
đều có thể quên hết.
Trong thang máy, Xuân Hỉ cắn môi, nhìn mặt
kính phản xạ thân ảnh mơ hồ của Gia Lập, cô rối rắm nửa ngày, rốt cục
vẫn hỏi: “Gia Lập, anh làm sao biết được số đo nội y em mặc bao nhiêu?”
Gia Lập nghiêng đầu nhìn hai má cô đỏ ửng, tâm tình càng khoan khoái thêm,
nhịn không được muốn trêu đùa cô, vì thế trầm ngâm nói: “Nhìn ra.”
Xuân Hỉ quẫn bách cúi đầu xuống, lại cảm thấy không thích hợp, đột nhiên
ngẩng đầu giảo hoạt nói: “Gia Lập anh rất có kinh nghiệm a!”
Gia
Lập nhướng mày, một bộ dáng ra vẻ đạo mạo: “ Trên người của em làm sao
anh lại không biết? Kinh nguyệt đến lúc nào anh còn biết, em…”
Xuân Hỉ càng nghe càng thấy lung túng, cửa thang máy vừa mở ra, Gia Lập còn
chưa nói xong, cô liền chạy vội đi ra ngoài, lấy chìa khoá mở cửa chạy
biến vào trong phòng, túi mua sắm được đều ở bên ngoài.
Gia Lập
buồn cười, kỳ thật vài năm trước, Xuân Hỉ từng không đầu không đuôi gọi
điện thoại cho anh nói cô rốt cuộc cũng biết kích cỡ nội y của mình,
thanh âm hưng phấn thông qua điện thoại vang vọng toàn bộ văn phòng,
Gia Lập khi đó xấu hổ muốn chết, còn bị đồng nghiệp trong văn phòng trêu ghẹo, chuyện tình khó quên như vậy, anh làm sao có thể quên. Nếu như
Xuân Hỉ không có phát dục lần thứ hai, như vậy số đo kia khẳng định là
đúng.
Xuân Hỉ tắm rửa xong đi ra, trên tóc còn có mấy giọt nước,
trước ngực lại bị ẩm ướt một mảnh. Gia Lập lúc này đang ở trước máy tính trả lời email, toàn tiếng Anh .
Cô đi qua, để sát vào muốn nhìn
Gia Lập viết nội dung gì một chút. Những giọt nước trên tóc cô liền nhỏ
xuống trên cánh tay của Gia Lập, dọc theo những đường cong của cánh tay
anh trượt xuống dưới, có chút ngứa. Anh vừa quay đầu lại, chóp mũi suýt
nữa chạm vào khuôn mặt của cô, Xuân Hỉ vừa tắm rửa xong nên mùi hương
thơm ngát liền kéo đến bao phủ xung quanh cảm quan của anh.
Gia
Lập chớp mắt một cái tim đập mạnh và loạn nhịp, lập tức hoàn hồn lôi từ
trong ngăn kéo ra máy sấy tóc nhét vào trong tay Xuân Hỉ: “Sấy tóc rồi
đi ngủ, giuờng chiếu đã đổi mới cho em, không có việc gì thì trở về
phòng của em đi.”
Gia Lập hạ lệnh trục khách. Xuân Hỉ bĩu bĩu môi: “Còn sớm mà! Đuổi em đi để làm gì? Anh có phải đang làm chuyện gì ám
muội hay không?”
“Tùy em, anh hiện tại có việc cần hoàn thành, em
yên lặng một chút là được. Em nếu cảm thấy nhàm chán, cũng có thể đến
phòng khách xem tivi.” Gia Lập nói xong, ánh mắt tập trung trên màn hình máy tính, không để ý đến cô.
Xuân Hỉ hừ hừ hai tiếng liền đi ra ngoài.
Gia Lập nhợt nhạt, thở phào nhẹ nhõm. Xuân Hỉ tuy rằng ngốc, nhưng mà cô
tốt xấu gì cũng là một nữ nhân, không thể phủ nhận, cô rất được, chỉ là
cô cũng không biết một động tác tuỳ ý, một biểu hiện vô tình của cô có
thể làm cho nam nhân tâm viên ý mã*, giống như lần trước ở
trong hôn lễ, cô vô tình say rượu làm cho Hứa Trữ không tự chủ được muốn hôn cô. Mà lần này, Gia Lập không hề phòng bị bị cô xâm