The Soda Pop
Trình Gia Có Hỉ

Trình Gia Có Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323401

Bình chọn: 8.00/10/340 lượt.

vậy sao? Dù là anh trai cũng không thể như vậy, huống chi Gia Lập ngay cả

anh trai giả đều không tính!

“Em cũng tự biết!” Xuân Hỉ tức giận nói, ôm cái miệng của anh ta rồi mà sao vẫn còn nhiều lời vô nghĩa như vậy!

“Nghe anh trai nói một câu, nam nhân nếu thật lòng thích nữ nhân, khẳng định

sẽ vì nữ nhân kia ghen. Chúng ta hẹn hò với em lại không có tổn thất gì, ta đánh cá một chút, đánh cá Gia Lập thích em!”

Xuân Hỉ thật sự

hổn hển, Dương Diệu còn ở bên cạnh, anh ta sao lại như không thấy người

ta, muốn cho khắp thiên hạ đều biết cô Cố Xuân Hỉ vô dụng thầm mến Trình Gia Lập? Sớm biết thế sẽ không nói với anh ta! Tùy tiện tìm một lý do

cự tuyệt anh ta là được rồi, cô sao lại muốn ăn ngay nói thật?

“Như vậy đối với anh có chỗ gì tốt?” Xuân Hỉ nói.

“Đương nhiên là có, tìm các loại cơ hội ở một chỗ với em, làm cho Trình Gia

Lập ghen ngụy trang tình cảm với em phát triển, nói không chừng ngày nào đó em sẽ không thích Gia Lập mà lại thích anh chứ?” Tiếu Hàm cười cười.

Xuân Hỉ nghẹn lời.

Lúc này Gia Lập gõ cửa vào, thấy bọn họ sửng sốt một chút, hỏi Xuân Hỉ: “Về nhà chưa?”

Xuân Hỉ nhìn Tiếu hàm đang nháy mắt với cô, khẽ cắn môi nói: “Không trở về, phải cùng anh Tiếu Hàm… hẹn hò.”

Gia Lập gật đầu, nói vớiTiếu hàm: “Vậy đi, Tiếu hàm cậu sớm đưa cô ấy về

nhà một chút, buổi tối đừng cho cô ấy ăn đồ ăn quá cay, chăm sóc cô ấy,

đừng để cho cô ấy lạc mất.”

Gia Lập đi rồi, Xuân Hỉ trừng mắt với Tiếu Hàm: “Xem đi, em đã nói Gia Lập không thích em! Anh thực nhàm chán!”

“Không thích dẹp đi, một cô gái anh thích tốt như vậy, đi a, chúng ta hẹn hò đi!”

“Không đi!”

“Đứa nhỏ này sao lại không tuân thủ chữ tín chứ? Vừa rồi không phải nói tốt sao! Đi a!”

“…”

Dương Diệu rốt cục nhịn không được nói: “Tôi nói hai người thật đúng là coi tôi không tồn tại a?”

Xuân Hỉ đều muốn khóc: “Dương Diệu, Cô cùng Tiếu Hàm đi thôi? Tôi sắp phiền muốn chết!”

Dương Diệu buồn cười: “Bác sĩ Tiếu, nguyện ý hẹn hò cùng tôi sao?”

Tiếu Hàm bất đắc dĩ nhìn hai cô gái này, “Cố Xuân Hỉ, anh đang tính toán

nhìn thấu em! Tiểu vũ trụ nhiều tà ác này! Lợi dụng xong lại muốn quăng

anh đi? Nói cho em biết, diễn trò phải làm nguyên bộ, Gia Lập nếu nhìn

thấy chúng ta không đi hẹn hò, khẳng định ở trong lòng vụng trộm vui

mừng đâu!”

Dương Diệu ha ha cười rộ lên, đẩy Xuân Hỉ: “Đi thôi đi

thôi! Tôi cam đoan, hôm nay tôi cái gì cũng chưa nghe được, cái gì cũng

chưa phát hiện được! Bạn học Cố Xuân Hỉ không thích bác sĩ Trình Gia

Lập! Yên tâm, chị em sẽ thay cô giữ bí mật!”

Xuân Hỉ nhìn hai người này, không có cách, cầm túi: “Được rồi, được rồi, tôi đi!”

Gia Lập sau khi ăn cơm chiều xong vẫn ngồi ở trên ban công, nhìn chỗ nào đó trong khu mà ngẩn ngươi.

“Xuân Hỉ không cùng trở về với con sao?” Trình mẫu hỏi.

“Không có.”

Trình mẫu thở dài: “Con xem xem, mẹ cùng mẹ của Xuân Hỉ tạo bao nhiêu cơ hội

cho hai đứa? Con sao lại không cố gắng chứ? Con nói con cùng Xuân Hỉ

cũng đã ở chung, bây giờ còn làm cùng một nơi, mà sao vẫn không được

chứ? Con xem con cũng đã sắp già rồi, nếu không hãy tính toán quay về

nhà đi.”

Trình mẫu nói liên miên cằn nhằn vào lỗ tai anh một trận, anh cũng không trả lời, vẫn như cũ nhìn một chỗ kia. Trình mẫu dừng lại theo Gia Lập ánh mắt nhìn qua, đúng là đầu cửa khu, bà bất đắc dĩ lắc

đầu: “Chờ Xuân Hỉ trở về a? Con aiz, cố thêm sức lực!”

Ước chừng

thời gian khoảng chín, mười giờ, ở cửa một chiếc màu xám tiến vào, xe

đứng ở dưới lầu, anh liền thấy Xuân Hỉ từ trong xe nhảy ra, Tiếu Hàm

cũng xuống xe. Tiếu Hàm đưa lưng về phía tầm mắt của Gia Lập, cúi người

vừa vặn chặn Xuân Hỉ, anh ta một tay giữ chặt Xuân Hỉ, như vậy xem ra,

rất giống Tiếu hàm đang hôn môi Xuân Hỉ.

Gia Lập dời ánh mắt, một lát, lại nhìn về phía bọn họ.

Xuân Hỉ thấy Tiếu Hàm đột nhiên nhìn qua đây, sợ tới mức lui về sau từng

bước, lại bị Tiếu hàm giữ chặt cánh tay. Cô đem đầu lệch đi: “Anh làm

gì?”

“Đừng nhúc nhích, cứ để như thế nào.” Tiếu hàm vẻ mặt cười xấu xa.

Xuân Hỉ không biết anh ta có ý gì, đành phải tuỳ anh, chỉ ngây ngốc đứng một hồi lâu như vậy .

Sau một lúc lâu, Tiếu Hàm buông cô ra: “Đi lên đi.”

Xuân Hỉ trừng mắt nhìn, kỳ quái cẩn thận mỗi bước đi, người này không phải bệnh chứ?

Tiếu Hàm nhìn Xuân Hỉ rời đi, lại ngẩng đầu nhìn ban công trên lầu, vừa vặn

chống lại ánh mắt của Gia Lập, anh ta đàng hoàng giơ nắm đấm lên đối với Gia Lập rồi đặt ở ngực của mình, sau đó cười nghênh ngang mà đi.

Xuân Hỉ vào cửa liền đến thẳng ban công lấy quần áo tắm rửa, chỉ chớp mắt

mùa hạ đã qua, buổi chiều gió đầu thu lạnh lạnh rung, cô ôm cánh tay,

đem toàn bộ quần áo lấy xuống dưới, vừa quay đầu lại liền thấy Gia lập

đứng ở đối diện nhìn cô.

“Anh hôm nay trở về ngủ?”

Gia Lập không lên tiếng.

“Em có cái này cho anh, anh chờ một chút.” Xuân Hỉ nhớ tới phong thư tình

ban ngày ở bệnh viện, thùng thùng thùng trở về phòng cầm lá thư ra.

Cửa nhà, Xuân Hỉ đem thư đưa cho Gia Lập: “Thư tình của anh.”

Gia Lập giương mắt nhìn cô: “Em làm bồ câu đưa thư từ khi nào? Về sau loại

này nọ này nhận thì tự mình giữ lại, nếu không liền ném