
, không cần đưa
cho anh!”
“Muốn hay không là chuyện của anh, em chỉ có lòng tốt hỗ trợ truyền tin thái độ của anh là gì a? Trước đây anh thiếu đạo đức,
cho dù không nhận thư, lại để cho ta hủy đi thư hay đưa cho người ta sửa chữ sai, không sửa xong không cho nghỉ ngơi, sửa xong rồi anh cũng
không xem. Hiện tại càng thiếu đạo đức, giúp anh truyền tin còn phát hỏa với em.” Xuân Hỉ cáu nói.
Gia Lập không nói lời nào, cầm thư
trong tay Xuân Hỉ, nhìn chằm chằm cánh môi, ánh mắt của cô, dường như
muốn phát hoả đến nơi: “Người khác lợi dụng em làm gì em đều vui? Em
thực không phải ngu ngốc bình thường!”
Xuân Hỉ nhìn anh ta phanh một tiếng đóng cửa lại, hổn hển đem lá thư nắm lại thành một đống: “Trứng thối!”
Tắm rửa xong, Xuân Hỉ mở ngăn kéo bàn học ra, từ bên trong lấy ra một quyển sách ghi chép màu trắng. Cô mở sách ra, chữ viết bên trên rất quen
thuộc —— thư tình cho Gia Lập.
Cô chống cằm, một tờ một tờ mở ra.
quyển sách ghi chép này, là cô cố ý mua để viết thư tình, tuy rằng là
viết cho Gia Lập, nhưng mà cô cho tới bây giờ cũng không tính cho Gia
Lập xem. Sách thật dày cũng chỉ dùng một trăm trang, cô cũng chỉ viết
một trăm phong thư tình.
Thư tình cũng không coi là thư tình,
giống như một kiểu nhật ký, sau đó lúc chấm dứt mỗi phong thư đều biểu
đạt một chút tình yêu của cô đối với Gia Lập.
Trước mắt một phong
thư này, là thời điểm lớp 11 cô viết. Nội dung như sau: Gia Lập, hôm nay trắc nghiệm toán học em được 98 điểm, ha ha, có phải thực đáng giá để
vui mừng hay không? Được rồi, thật ra đầy đủ phải là 100 điểm. Nhưng em
đã đạt tiêu chuẩn, vẫn là đáng giá để vui mừng đi? Gia Lập, anh chừng
nào thì trở về? Học tiến sĩ vất vả không? Nói cho anh một việc, hôm nay
có một học trưởng cấp ba thổ lộ với em, nói thích em, còn hỏi em có
nguyện ý làm bạn gái anh ta hay không. Nhưng làm em sợ hãi. Anh nói chưa thi đỗ vào trường cao sao lại muốn nói chuyện yêu đương chứ? Còn nữa,
bạn học Gia Lập của chúng ta học tốt, học tập thật tốt, cho tới bây giờ
cũng chưa yêu đương! Gia Lập, em rất nhớ anh, Gia Lập, Gia Lập, em thích anh, anh có biết không? Nghe thấy không? Sẽ chán ghét em sao? Gia Lập,
nhanh chút trở về giúp em học bổ túc toán học đi.
Xuân Hỉ khép
sách lại, đôi mắt có chút hồng. Bất tri bất giác đã thích Gia Lập nhiều
năm như vậy, cô chưa bao giờ dám biểu lộ phần tình cảm này, cô sợ hãi cỡ nào Gia Lập một khi biết bản thân cô đối với anh mơ mộng hão huyền, sẽ
không bao giờ để ý tới cô nữa. Gia Lập giống như một cây bông êm ái,
động tác nào của anh cũng đều là thờ ơ, lạnh lùng thản nhiên. Thời gian
lâu, cô cũng hiểu được, Gia Lập không thích cô. Là do cô tự cho mình là
đúng!
Thư tình viết đến một trăm phong cô sẽ bỏ lại, bởi vì đều
phí công. Nhưng mà hôm nay, cô lại nhịn không được muốn viết một phong.
Đề bút, cắn môi viết : Gia Lập, em yêu anh. Gia Lập, em yêu anh. Gia Lập, em yêu anh. Gia Lập, em yêu anh…
Cô viết hết cả trang, viết đến cuối cùng, nước mắt cũng đi theo ba chữ “em yêu anh” choáng váng mơ hồ không chịu nổi. Viết xong, cô khép sách lại, để nó vào trong ngăn kéo rồi khoá lại.
Một buổi tối, Xuân Hỉ nằm
mơ. Cảnh trong mơ từ lúc cô còn rất nhỏ cưỡi ở trên cổ Gia Lập rất vui
vẻ mãi cho đến ngày Gia Lập kết hôn, Tiền Vi San đứng ở bên người đắc ý
dào dạt, thời điểm cô tỉnh lại liền cảm thấy ánh mắt đau nhức vô cùng.
Cả một ngày, cô đều ngây ngốc, buồn bã, Dương Diệu hỏi cô sao lại thế này, cô chỉ nói không ngủ được.
Không tập trung kết quả chính là, cô đưa tư liệu vào cả một ngày sửa sang
lại, bởi vì quên lưu trữ, không được bảo vệ, cho nên cô lại một lần nữa
làm lại. Đã đến tan tầm, mà tư liệu này ngày mai chủ nhiệm Tiền phải
dùng để họp vẫn chưa xong, cái này có nghĩa là, cô phải ở lại tăng ca,
hoàn thành nó trước ngày mai .
“Cô như thế nào còn không đi a?” Dương Diệu kỳ quái hỏi.
“Cô đi trước đi, tôi còn một chút nữa chưa làm xong.” Nếu Xuân Hỉ nói cô
phải làm một lần nữa, Dương Diệu khẳng định sẽ nghĩa khí lưu lại giúp cô làm xong, mà cô thì không muốn phiền toái người ta.
Sắc trời dần
dần tối xuống, bụng Xuân Hỉ rất hợp với tình hình thầm thì kêu hai
tiếng. Lúc này Gia Lập đẩy cửa tiến vào, nhìn cô còn đang ở trước máy
tính đánh chữ, hỏi: “Tiếu Hàm đã đi rồi, em còn không đi?”
Tiếu Hàm đi rồi liên quan gì đến cô? Xuân Hỉ ủ rũ ủ rũ trả lời một câu: “ Uh, tăng ca.”
Gia Lập đi đến bên người cô, nhìn máy tính của cô: “Thời gian đi làm em làm gì? Một chút này đến bây giờ còn chưa làm xong?”
“Đúng vậy, em không phải ngu ngốc bình thường a, đã sớm làm xong nhưng em lại không lưu, làm lại một lần nữa. Trình đại bác sĩ anh có thể tan tầm rời đi, anh ở trong này em không có biện pháp chuyên tâm công tác!” Xuân Hỉ bĩu môi nói.
Gia Lập không biết khi nào đã cúi thân mình để sát
vào một chút, làm hại Xuân Hỉ vừa quay đầu lại, nhưng thiếu chút nữa
đụng tới môi của anh. Chóp mũi của cô chạm phải chóp mũi của anh, hơi
thở ẩm ướt của anh phun ở trên môi của cô, làm cho cô có chút mê muội.
Xuân Hỉ bị kiềm hãm, nháy mắt đã quên hô hấp, ngây ngốc cứng người lạ