
thích với tôi: “Chỉ là lừa lão
ta thôi, chứ Minh Tử đâu có nỡ bán căn nhà ấy, chỗ đó gần như là mạng sống của
nó rồi.”
Tôi
không nói gì thêm, nhưng trám lại không kìm được mà đập thình thịch không
ngừng, đến nỗi
khiến tôi đã có chút không chịu đựng nổi nữa.
Chiếc
xe tải nhỏ chạy một mạch về phía tây, chẳng bao lâu sau đã ra đến ngoại thành,
rồi chừng gần nửa tiếng sau, chúng tôi đã có thể nhìn thấy tấm biển chỉ đường
tới nghĩa trang.
“Cô
anh và cô Chung đều được mai táng ở đây.” Sắc mặt Cổ Hằng dần trở nên nghiêm túc, rồi trầm giọng giải
thích với tôi: “Minh Tử hẹn Phan Nhất ở đây cũng có ý là muốn khiến lão phải
đền tội ngay trước mặt bọn họ.”
Tôi
không nói gì, nhoài người đến bên cửa sổ xe, lặng lẽ nhìn những hàng bia mộ
lạnh ngắt đằng xa. Dưới những lùm tùng bách rậm rạp chính là mộ của CổDiễm Hồng đã phải chết oan. Rốt cuộc đã đến lúc đòi
nợ rồi sao?
Chiếc
xe tải nhỏ dừng lại bên ngoài nghĩa trang, ba người
chúng tôi lần lượt xuống xe. Cổ Hằng
hăng hái đi trước mở đường, Vương Du Lâm mặt mày nghiêm túc móc từ trong ngực
ra một khẩu súng lục đen thui. “Cạch” một tiếng vang lên, đạn đã lên nòng.
“Anh...
Sao anh lại mang theo súng?” Tôi
trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cậu ta, đến nói năng cũng không lưu loát nữa.
Lòng tôi vốn khó khăn lắm mới vừa bình tĩnh trở lại, lúc này tim lại đập thình
thịch không ngừng. Khẩu súng này của cậu ta rốt cuộc đã khiến tôi ý thức được
hoàn cảnh bây giờ, chúng tôi không phải đang đóng phim, mà chuẩn bị có một cuộc
đối đầu sinh tử thật sự.
“Đừng nói gì, vào trong thôi!” Vương Du Lâm nghiêm mặt nhìn tôi, lạnh lùng dặn dò
Tôi
vội vàng ngậm miệng lại, hít sâu một hơi, nhưng vừa mới cất bước chuẩn bị đi
theo sau hai người họ, chợt nghe có hai âm thanh lớn vang đến từ chỗ cách đây
không xa.
Là
tiếng súng!
Tôi
chẳng kịp suy nghĩ, lập tức chạy thật nhanh về phía phát ra âm thanh. Vương Du
Lâm vừa lớn tiếng gọi tôi dừng lại, vừa vội vàng đuổi sát theo phía sau.
Trước
giờ tôi chưa từng nghĩ rằng mình lại có một ngày chạy nhanh như thế, nhưng lúc
này đầu óc tôi đã chẳng thể suy nghĩ được gì nữa rồi, tất cả sức lực toàn thân
đều dùng vào một nơi, và trong lòng tôi cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó
phải nhanh chóng chạy đến bên Minh Viễn.
Ba
người bọn tôi cùng chạy nhanh về phía trước, tôi không ngờ lại không bị tụt lại
phía sau.
Khó
khăn lắm mới tới được nơi xảy ra sự việc, thì nơi đó đã bị cảnh sát bao vây
tầng tầng lớp lớp rồi. Tôi không nhìn thấy Minh Viễn, chỉ loáng thoáng thấy
trên mặt đất có một bãi máu. Đôi chân tôi đột nhiên mềm nhũn, xương cốt toàn
thân dường như cũng đều biến mất, khiến tôi ngã sụp xuống, không cách nào động
đậy, cũng không thể nói năng, thậm chí còn không biết phải hô hấp thế nào...
Những
người trước mặt tôi đi qua đi lại, có tiếng nói, có tiếng gào lớn, có tiếng
giậm chân, nhưng những thứ này đều chẳng liên quan gì đến tôi. Thế giới của tôi
dường như đã mất đi màu sắc, chẳng còn âm thanh, trở nên trắng bệch và trống
rỗng. Cảm giác đau đến xé lòng đó khiến tôi không cách nào thở được.
“... Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu...”
Không
biết đã bao lâu qua đi, thính giác của tôi mới dần trờ lại bình thường, bên tai
thấp thoáng vang lên những tiếng gọi vô cùng quen thuộc. Nhưng lúc này đây tôi
thậm chí còn chẳng thể động đậy một đầu ngón tay, vẫn nằm nguyên trên mặt
đất, chỉ có thể cố gắngđảo mắt nhìn quanh, muốn tìm kiếm nơi phát ra
“Hiểu
Hiểu...” Một cánh tay
vững vàng mà quen
thuộc ôm chặt lấy tôi, rồi bàn tay lạnh băng của Minh Viễn vuốt ve bờ má tôi, mắt sáng như sao
nhìn đăm đăm vào
tôi, trong ánh mắt toàn là sự lo lắng và
bất an đến tột độ: “Hiểu
Hiểu, em sao vậy? Có phải là sợ quá rồi
không?”
Tôi rốt cuộc
đã nghe rõ
giọng nói, nhìn rõ hình
dáng của Minh Viễn. Trên mặt nó có vết thương, bên máphải bị rách một miếng da lớn,
cánh tay cũng
bị treo lênbằng một miếng vải trắng, chỗ khuỷu tay còn có vết
máu lấm tấm
rỉ ra, hiển nhiên
là đã bị thương.
Tròng
mắt tôi cay cay, rồi
òa lên khóc. Lúc này, đã
chẳng có thứ gì có thể ngăn cản tôi phát tiết cảm xúc
nữa rồi. Tất cả những dày vò, sợ hãi và sự bất an phảichịu đựng trong bao ngày qua, còn
có biết bao nhiêuđêm không
cách nào ngủ được, dường như đều đã tuônxuống theo
những giọt nước mắt đang rơi lúc này...
Minh
Viễn đưa tôi về nhà rồi mới
tới cục Cảnh sát để cung cấp lời khai. Tôi không hỏi nó diễn biến, dựa vào sự
chu đáo và tinh tế của nó, tất nhiên có thể xử lý mọi việc một cách ổn thỏa.
Còn Phan Nhất, bất kể thế nào lần này lão ta cũng không thể thoát được nữa rồi.
Lúc
này, điều duy nhất mà tôi lo lắng là lão Chương sẽ cho tôi bao nhiêu thời gian
để từ biệt Minh Viễn...
Đối với Minh Viễn và Cổ Hằng,
việc Phan Nhất lọtlưới đúng là hả lòng hả dạ,
nhưng đối với tôi, nó còn ẩn chứa một nỗi bất an không cách
nào đoán trước.
Buổi tối hôm đó, lão Chương không tới tìm tôi, điều này ít
nhiều cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn
phần nào.Có lẽ phải
đợi đến khi Phan Nhất thật sự bị kết án, chuyện này mới
coi như kết t