
o một cái bạt tai rồi. Cậu nhóc béo mà cô ta dẫn theo thì lại hào hứng bước
tới chào Lưu Giang, nhìn vẻ thân thiết của họ, chắc là đã quen nhau từ trước.
Ban đầu khi Tiểu Minh
Viễn ngồi chơi với Lưu Giang, không khí vốn rất yên ả, bây giờ có thêm cậu nhóc
béo kia, mọi thứ lập tức trở nên nháo nhào. Có lẽ là vì lòng ganh tị của trẻ
con, cậu nhóc béo kia thấy Lưu Giang và Tiểu Minh Viễn chơi với nhau vui vẻ,
liền cảm thấy khó chịu, cứ quấn lấy Lưu Giang đòi chơi cùng nó. Lưu Giang thấy
nó quấy quá, liền đưa cả hai đứa bé ra ngoài sân chơi. Tới lúc này phòng khách
mới yên tĩnh trở lại.
Cổ Diễm Hồng quan sát tôi
một hồi, vẻ mặt nặng nề nghiêm trọng của cô ta khiến tôi hiểu ra căn nguyên sự
việc. Lúc này Tiểu Lam còn đang ở trong bếp giúp cô Lưu rửa bát, nên không có
mặt ở đây, khiến cô gái này hiểu nhầm, nghĩ tôi là tình địch.
Tôi cũng chẳng muốn tự
rước lấy bực bội vào người, chỉ nở một nụ cười thông cảm với Đội trưởng Lưu,
sau đó đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài sân chơi với Lưu Giang và Tiểu Minh Viễn.
Nhưng vừa mới đứng dậy, Tiểu Lam đã mang một đĩa táo, vừa nói vừa cười từ trong
bếp bước ra ngoài.
Căn phòng sau nháy mắt đã
trở nên yên tĩnh. Cổ Diễm Hồng đột ngột đứng dậy, đôi mắt vốn không to cho lắm
trợn trừng lên, hằn học nhìn Tiểu Lam, trong mắt tràn đầy vẻ căm thù và bất
mãn.
“Sao cô lại ở đây?” Cổ
Diễm Hồng hung hăng vênh váo trừng mắt nhìn Tiểu Lam, dáng vẻ rất mực coi
thường: “Hừ, chắc không phải là trong nhà hết gạo, nên chạy đến đây khóc lóc
xin bố thí đấy chứ?”
Tiểu Lam không tức giận,
chỉ nhẹ nhàng nói: “Nhà tôi có gói một ít bánh chẻo, mẹ tôi bảo tôi mang đến
cho cô Lưu.” Sau đó đặt đĩa táo xuống bàn trà, lau tay, rồi cười nói với Đội
trưởng Lưu: “Em ra ngoài cũng khá lâu rồi, sợ mẹ ở nhà mong, giờ em phải về
đây.”
Đội trưởng Lưu vội nói:
“Để anh tiễn em!”
Cô Lưu cố gắng giữ Tiểu
Lam lại thêm một lát, nhưng không được, nên đành tiễn Tiểu Lam ra ngoài.
Tôi thấy giữa Đội trưởng
Lưu và Cổ Diễm Hồng hình như có gì đó khác thường, vì vậy cũng không muốn ở lại
đây cản trở họ nói chuyện, thừa dịp ấy ra ngoài tìm Tiểu Minh Viễn, chuẩn bị từ
biệt ra về.
Nhưng vừa mới ra tới cửa,
tôi liền nhìn thấy cậu nhóc béo kia đưa tay đẩy ngã Tiểu Minh Viễn xuống đất.
Tôi ngẩn người, vội vàng chạy tới định đỡ thằng bé dậy. Không ngờ nó đã lập tức
bò dậy một cách mau lẹ, còn tiện tay cầm chiếc ô tô mô hình bên cạnh lên, đập
thẳng xuống đầu cậu nhóc béo kia…
Về cơ bản, nếu không gây
ra chuyện lớn, tôi luôn cảm thấy trẻ con đánh nhau chẳng liên quan gì tới người
lớn cả. Cho nên, dù Tiểu Minh Viễn dùng đồ chơi đập vào đầu cậu nhóc béo kia,
tôi cũng chỉ cảm thấy thằng bé nhà mình phản ứng thật nhanh. Tất nhiên, người
khác có lẽ sẽ không suy nghĩ như vậy.
Một tiếng kêu chói tai
đột nhiên vang lên từ phía sau lưng tôi, tôi còn chưa kịp đưa tay bịt lỗ tai
mình lại, Cổ Diễm Hồng đã lao thẳng tới như tên bắn, đẩy tôi qua một bên, rồi
tát Tiểu Minh Viễn một cú nảy lửa: “Cái đồ con hoang mất dạy, dám đánh người, mày không muốn sống nữa hả?”
Cô ta… không ngờ cô ta
lại dám đánh thằng bé nhà tôi. Thằng bé mà tôi coi như báu vật cưng nựng trong
lòng bàn tay, đến một sợi tóc cũng không nỡ làm thương tổn, vậy mà cô ta dám
đánh. Thằng bé đáng yêu ngoan ngoãn của tôi, mỗi tối đều thích rúc vào lòng đòi
tôi kể chuyện, không ngờ lại bị cô ta đánh. Mà cô ta là người lớn, có lý nào
lại đánh trẻ con như vậy?
Một ngọn lửa giận dữ cháy
bùng lên trong lòng tôi, lúc này tôi chẳng để ý tới điều gì khác, khom người
nhặt một viên gạch trên mặt đất lên rồi xông thẳng tới, cứ thế nện xuống đầu Cổ
Diễm Hồng. Thấy đầu cô ta đã sắp nở hoa, eo tôi chợt có cảm giác căng cứng, bất
ngờ lại bị ai đó ôm kéo về phía sau.
“Tuệ Tuệ, chị bình tĩnh
một chút, đừng có kích động như vậy!”
Tôi tức điên lên, hai
chân không ngừng đá khiến Lưu Giang bị ép lùi về phía sau một bước, cánh tay
cũng buông ra. Tôi nhân cơ hội ấy lao về phía trước, nhào thẳng lên người Cổ
Diễm Hồng, rồi “bốp” một tiếng vang lên, tôi cũng tát cho cô ta một cái nảy
lửa. Sau đó lật bàn tay, tát thêm cái nữa.
Cổ Diễm Hồng nước mắt
nước mũi giàn giụa, lớp phấn son mặt đã nhòe nhoẹt cả, trên má mảng trắng mảng
đỏ, nhìn vô cùng tức cười, đã thế vừa khóc miệng còn vừa lầm bầm nói: “Cô dám
đánh tôi, tôi… tôi phải cho cô biết tay!”
“Cứ thử đến đây xem!”
Tuy mấy người bọn tôi
đánh nhau loạn xị lên như thế, nhưng thực ra cũng mới có vài giây trôi qua, đến
khi mấy người trong nhà nghe thấy tiếng động chạy ra ngoài, chúng tôi đã ôm
chặt lấy nhau, khó có thể tách ra được.
Đang lúc tôi đánh đấm
hăng sau, eo và cánh tay chợt bị kéo mạnh về phía sau, Cổ Diễm Hồng bên kia
cũng đồng thời bị Đội trưởng Lưu giữ chặt. Cuộc chiến kịch liệt tới lúc này coi
như đã tạm thời kết thúc.
Không biết có phải Tiểu
Minh Viễn bị tôi làm cho sợ hãi hay không, cũng khóc tu tu theo. Mấy người đang
có mặt đều ngây ra đó, dường như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cuộc đại chiến
kịch liệt vừa rồi.
Vẫn là Lưu Giang phản ứng
nhanh nhất, vội vàng dắt