
Khi Nhược Hàm nói đến tình tiết nào đó trong phim, anh mới nhíu chân mày
rồi hỏi “Có sao?….” Nhược Hàm tức thời cứng đờ, cuối cùng không còn tiếp tục câu chuyện nữa.
Anh sợ làm cho Nhược Hàm xấu hổ, nên
thản nhiên nhìn cô ấy cười gượng ép rồi nói một câu. “Xin lỗi em, anh
xem phim luôn không coi thật kĩ.”
Tiếp theo sau đó, bầu không khí đã tẻ nhạt lại càng tẻ nhạt thêm…..
“Em sắp tiêu hoá không nổi nữa rồi…” Tôi thất thần than rất nhẹ, Hải Kỳ
ngồi bên cạnh thính tai nghe được, anh cười khẽ nói. “Bảừng ăn nhiều
thịt nướng như vậy, rất khó tiêu, để anh kêu thêm ít đồ ăn giúp tiêu hoá tốt cho em.”
Thật vậy sao? Đúng nha, vừa rồi tôi hình như mất hồn lạc phách cho nên luôn lặp lại hai động tác ăn và nướng….
Hải Kỳ gọi nhân viên phục vụ tới, kêu thêm thức ăn. “Cho chúng tôi thêm phần kim chi củ cải trắng và món nấm xào cay nhé….”
Mỗi một món ăn này đều là những món Hàn mà tôi yêu thích nhất. Khi người
phục vụ mang thức ăn đặt lên bàn, tôi lập tức lấy thêm rau rồi cầm đũa
gắp nhưng vừa mới chạm đến miếng mấm thì đã bị một đôi đũa khác chận
lại.
“Em không ăn cay mà.” Một tiếng nói trầm thấp ngăn tôi lại.
Anh cuối cùng đã để ý và chịu lên tiếng nói chuyện với tôi.
“Em…..” Tôi nhanh tay thu đôi đũa về, đi cùng với Hải Kỳ ăn cay riết đã thành thói quen, tôi thiếu chút nữa quên mất…
“Y Y không thể ăn cay sao? Làm sao có chuyện đó! Đêm qua chúng tôi còn
cùng nhau ăn món Cua cay nổi tiếng, cô ấy còn nói không cay không vui
mà.” Không kịp ngăn lại, Hải Kỳ đã thốt thành lời rồi.
“Cô
ấy….ăn cay được?…..” Sắc mặt Bắc Bắc bắt đầu không còn chút máu. “……Cô
ấy không phải chỉ cần thêm một ít hạt tiêu thôi, thì cũng muốn uống vài
ngụm trà cho đến sạch miệng sao?…..”
Tôi hấp tấp kéo ống
tay áo của Hải Kỳ, bối rối phủ nhận. “Em không ăn cay được, em quả thật
không ăn được! Là Hải Kỳ nhớ nhầm rồi!”
Hải Kỳ sửng sốt nhìn thoáng thức ăn của Bắc Bắc, dĩ nhiên anh đã hiểu được rồi. “Có thể là tôi nhớ nhầm thật!”
Nhưng càng giải thích càng không có ý nghĩa.
“Thì ra, từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau, mà ngay cả khẩu vị của em anh
cũng không biết.” Anh nhếch khóe môi tự giễu, dưới ngọn đèn của nhà
hàng, anh nở nụ cười thản nhiên, hết sức trong sáng và thờ ơ.
“Ăn xong rồi, em muốn đi về.” Tôi vội vã muốn giải thích cùng anh, không muốn làm anh băn khoăn chuyện này.
“Anh đưa em về.” Hải Kỳ cũng đứng lên.
“Không cần đâu, em đi về cùng xe với anh trai em được rồi.” Tôi xua tay, nhỏ
giọng cự tuyệt. Bắc Bắc không nói gì cả, từ chối để cho Hải Kỳ mời, cầm
lấy hoá đơn đi lại quầy tính tiền.
“Chúng tôi đi trước đây.” Anh nhìn Hải Kỳ và Nhược Hàm gật đầu chào lịch sự, tuy vẫn chứa một chút lạnh nhạt.
Nắm lấy tay tôi, anh nhanh bước rời đi.
Tôi xấu hổ quay đầu cười với Hải Kỳ và cũng trấn an ánh mắt của Nhược Hàm đang đăm chiêu cùng lo lắng.
……
Dọc trên đường về nhà anh thật im lặng, không còn nét lạnh lùng như lúc nãy mà là không che dấu được sự mệt mỏi, một loại mệt mỏi đến tột độ.
Tôi hết lần này đến lần khác không ngừng quan sát, tìm hiểu anh. Nói thật
ra, tôi không hiểu anh lắm. Từ nhỏ đến ớn, tôi không thể đọc được suy
nghĩ của anh một lần nào, anh luôn đem bản thân mình giấu quá kĩ lại quá sâu. Ở vị trí đó, nếu anh không biểu hiện ra bên ngoài, không thốt
thành lời thì tôi sẽ nhìn không ra, đọc không hiểu.
Khi xe dừng hẳn, anh nắm lấy cổ tay tôi đi thẳng vào thang máy, môi vẫn nhếch lên nhưng vẫn không nói được một lời.
Có phải anh đang tức giận không?
Tìm hiểu kỹ thì lòng sẽ rối loạn. Tôi thậm chí không hiểu rõ lắm, vì sao anh tức giận? Chẳng lẽ anh thật sự không thích Hải Kỳ?…
Hay là…..??? Không thể nào, trong cuộc hôn nhân hai năm ngắn ngủi kia, anh
muốn giấu việc kết hôn không phải vì muốn đem tay tôi trao cho một người khác sao?
Mở cửa nhà ra, anh đi thẳng vào nhà bếp rồi mở
tủ lạnh lấy một chai nước suối ướp lạnh. Thậm chí anh cũng không nhìn
lại phía sau tôi một cái liếc mắt.
Anh vặn nắp chai nước suối, ngửa đầu uống một hơi đã cạn sạch chai nước khoáng 500 ml trong vòng 10 giây.
Phương pháp uống nước “dũng cảm” này không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy,
nhưng thấy bình thường trên người một thanh niên đang đổ nhiều mồ hôi
tập luyện trên sân vận động…Mà bây giờ đây một người nổi danh tao nhã
như Bắc Bắc lại cầm chai nước “uống như trâu” thì quả thật doạ tôi.
Anh lại mở tủ lạnh ra muốn lấy thêm một chai nước thứ hai, tôi ngay lập tức đè tay anh, nói. “Anh trai, nếu anh khát nước em đi nấu nước ấm cho anh uống. Dạ dày của anh không tốt, đừng nên uống quá nhiều nước ướp lạnh.”
Nghe tôi nói vậy, tay đang nắm chai nước trong anh cứng lại rồi sau đó anh
cũng bỏ vào chỗ cũ. Mà tôi ngay cả một giây cũng không dám chậm trễấm ra đổ nước vào rồi bật bếp lên đun.
“Đi vào phòng khách ngồi
trước đi, hay là trở về phòng nằm nghỉ một lát, khi nào nước nguội em sẽ gọi anh.” Nhìn vẻ mặt ủ rũ của anh, đã thành ấn tượng khắc sâu trong
lòng tôi.
“Là vì dạ dày của anh không tốt sao?” Anh bất ngờ hỏi một câu không liên quan gì đến câu nói của tôi.
“Gì cơ?”
“Em gạt anh không ăn cay được là vì