Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325490

Bình chọn: 7.5.00/10/549 lượt.

ộng đứng lên.

Tôi cầm một ly hướng về các vị khách ấy nói. “Tôi xin mời các vị.”

Tôi mỉm cười, luôn biết mình tửu lượng không cao, cùng lắm là uống say đem

mình nằm úp sấp cũng được, chỉ cần… chỉ cần…vì cô ấy mà làm một điều gì

đó….lòng của tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều…

“Wow, Thôi

trợ lí luôn nói rằng mình bị đau dạ dày không thể uống rượu, đều làm cho chúng tôi mất vui. Lần này thì hay lắm, rốt cuộc có cô em thư ký nguyện ý uống rượu thay!”

Tôi ngơ ngẩn cả người. Thì ra, Nhược Hàm đi xã giao chưa bao giờ uống rượu!

Người giám đốc trung niên kia nhếch môi cười, tuy nụ cười đó có vẻ hiền lành nhưng lại làm cho tôi có cảm giác sập bẫy.

Thôi Nhược Hàm lấy tay chà nhẹ lên khóe mắt, hơi thở dài….

Tính tình của tôi luôn rõ rang. “Được! Tôi….” Chữ Uống còn chưa có nói ra, đã bị một bàn tay ấm áp ngăn lại.

“Vương tổng, mọi người đã nói vậy, tôi cũng không biết nói sao, nhưng sao anh

lại đi khi dễ một cô gái mới bước chân ra xã hội chứ!” Cô ấy cười đứng

dậy, thái độ vẫn dịu dàng lịch sự.

“Tôi nào dám khi dễ cô

gái mới bước chân ra xã hội chứ!” Người được gọi là Vương tổng kia sang

sảng cười to. “Bởi vì Thôi trợ lý không uống rượu, cho nên cánh đàn ông

chúng tôi uống một mình thật quá chán nản!” Xung quanh vang lên tiếng

náo nhiệt ủng hộ.

“Bởi vì bao tử của tôi không khoẻ….không

phải cố ý làm giảm hưng phấn của quý vị…..” Cô ấy mỉm cười, nụ cười dịu

dàng giống như rượu có thể làm đàn ông say!

Cô ấy giống như đoá hoa Bách Hợp thuần khiết trong gió làm đàn ông thầm đem lòng yêu

nhưng không muốn vấy bẩn….Những thứ tốt đẹp đó, mọi người luôn nâng niu…

“Chúng tôi biết vậy nên không cưỡng ép Thôi trợ lý, nếu cô thư ký mới này có thể uống thì…..” Một tổng giám đốc khác chen vào…

“Nhược Hàm, em có thể uống, em cũng không phải là một cô gái mới bước chân ra

xã hội.” Tôi nói nhỏ với cô ấy, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe

được.

Cô ấy vỗ vỗ tay tôi, lời nói nhẹ nhàng nhưng cương

quyết, “Chị đã h với anh trai của em, nhất định phải bảo vệ em! Chị sẽ

không thất hứa với anh ấy!”

Tôi còn muốn nói thêm, đã bị ánh mắt kiên định của cô ấy ngăn lại.

“Cùng một cô gái nhỏ uống rượu thì có ý nghĩa gì chứ? Quý vị, chi bằng tôi

lấy cái dạ dày sắp hỏng của mình mời mọi người uống vài ly ….”

Rất tự nhiên hào phóng, cô ấy nở nụ cười xinh đẹp, nụ cười xinh đẹp đó làm

cho người ta không thể rời ánh mắt, làm cho những người đàn ông chịu

không nổi phải gìn giữ nâng niu…

……

Quả nhiên

vài người khách cũng hiểu được giới hạn nào đó, chỉ mời cô ấy uống một

hay hai ly. Nhưng hai gò má của cô ấy đã đỏ ửng, chứng tỏ cô ấy không

thể uống rượu.

“Mọi người cứ dùng tự nhiên nhé, tôi đi ra

ngoài một lát.” Cô ấy lắc lắc lảo đảo đứng dậy, tôi cũng đứng nhanh dậy

giúp cô ấy đi vào toilet. Cô ấy khó chịu đến nôn mửa.

Từng

tiếng từng tiếng âm thanh nôn mửa kia đều làm cho lòng tôi, người tôi

đều chấn động quá mức, chấn động bởi sự che chở dịu dàng của cô ấy.

Tôi càng thêm khổ sở, muốn làm một cái gì đó để giải tỏa bớt căng thẳng trong lòng.

Làm cách nào? Làm cách nào tôi có thể bù lại lỗi lầm trong quá khứ?

“Tốt lắm, đã thoải mái hơn rồi!” Cô ấy đứng trước mặt tôi cười khanh khách, cơn say ngà ngà đã giảm đi rất nhiều.

Tôi đi theo cô ấy bước ra khỏi toilet.

“Khoan đã, chị giả bộ cảm thấy không thoải mái, chúng ta về trước đi.” Cô ấy kề tai tôi nói nhỏ.

“Vâng.” Tôi gật đầu.

Bước chân của cô ấy vẫn chưa ổn định, lảo đảo một cái thì suýt té ngã trên mặt đất.

Có một cánh tay mạnh mẽ, lướt qua tôi, đúng lúc túm được cô ấy.

“Cám ơn.” Cô ấy ngại ngùng xấu hổ ngẩng đầu, sau đó cả người chấn động.

Tôi giúp đỡ nâng cô ấy lên, thấy ánh mắt giật mình của cố ấy, tôi cũng ngước mặt lên và ngơ ngẩn cả người.

Đứng trước mặt chúng tôi là người đàn ông cao lớn mặc âu phục, hình dáng thô kệch được thay thế bằng khí chất lạnh lùng, một người đàn ông không

biết tự kiềm chế bản thân đã được thay thế bằng một người đàn ông có ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết……Hàn Thiếu Nghệ!….Đã không còn tìm thấy

trên người anh ta nét bất cần, ngang ngạnh của một thiếu niên năm xưa

nữa….

Thôi Nhược Hàm lập tức bình ổn tinh thần, có một chút xấu hổ vì Hàn Thiếu Nghệ đang túm lấy tay cô ấy…nhưng anh ta cũng đã

buông lỏng ra.

Ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thiếu Nghệ

nhìn cô ấy, che dấu một cảm xúc phức tạp khó hiểu, khoé môi anh ta nhếch lên một câu đùa cợt “Ồ, ‘chị gái’ thật là rất hào hứng nha, trước đây

không phải rất mẫm cảm với rượu sao, bây giờ còn có thể uống được tới

mấy ly.”

ị gái??!!!! Ánh mắt kinh ngạc của tôi nhìn về phía Hàn

Thiếu Nghệ, trong lòng mang theo rất nhiều nghi vấn không thể tin, rốt

cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ánh mắt kinh ngạc của tôi đã làm cho Hàn Thiếu Nghệ chú ý, anh ta nheo

mắt lại nhìn tôi, không lâu sau đó, mắt anh ta nheo lại rồi mở ra từng

chút từng chút một, trong đôi mắt đã kết đầy tảng băng mỏng.

Thôi Nhược Hàm được tôi lấy tay đỡ dậy, trên mặt cũng chầm chậm lộ ra nụ

cười xinh đẹp. “Nghệ, đã lâu không gặp không nghĩ tới lại gặp ở đây.”

Sự bình tĩnh, tự nhiên của cô ấy làm cho ánh mắ