XtGem Forum catalog
Trời Sinh Lạnh Bạc

Trời Sinh Lạnh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323632

Bình chọn: 8.00/10/363 lượt.

sắc từng bước một rơi vào vòng tay người khác, hắn không tự tin có thể chịu được nỗi đau xót này.

Lại nhớ tới lúc trước, khi hắn và Long Liên thành thân, tiểu Thất làm sao có thể cười mà nhìn; nghĩ đến lúc hắn ôm Long Liên vào lòng, tiểu Thất trằn trọc thế nào. Đúng là không tự mình trải qua sẽ vĩnh viễn không hiểu được.

Trong lòng có chút chua chát, Kỳ An đứng dậy, nói với Lãng nhi, “Lãng nhi ở đây chơi cùng Trường Khanh thúc thúc một lát, nương hơi mệt, nương về phòng trước.”

Lãng nhi nhìn Lạc Hoài Lễ một cái, miệng liền mếu, kéo áo Kỳ An, “Nương, Lãng nhi cùng nương và tiểu bảo bảo đi ngủ!”

Kỳ An giật mình quay đầu đi, “Lãng nhi, ôm thúc thúc một cái được không?”

Lãng nhi nhìn nàng, sụt sịt mũi, đi tới trước mặt Lạc Hoài Lễ.

Lạc Hoài Lễ giang tay ôm hắn, ôm thật chặt, mắt cay cay, có cái gì đang muốn trào ra.

Tiểu hài tử bé bỏng trong lòng đúng là nên được bảo vệ thật tốt, sao hắn lại bỏ lỡ?

“Lãng nhi, Lãng nhi…” hắn gọi, thanh âm dần dần khàn khàn.

Lãng nhi không rên một tiếng, ngoan ngoãn để hắn ôm.

Một hồi lâu sau Lạc Hoài Lễ mới bình tĩnh lại, hôn một cái lên trán Lãng nhi, buông hắn ra, “Lãng nhi, con phải ngoan ngoãn nghe lời nương, ta trở về sẽ tới thăm con.”

Lãng nhi nhìn hắn, đôi mắt to chớp chớp, “Lãng nhi từ trước tời giờ đều rất ngoan, vẫn rất nghe lời nương.”

“Đúng! Lãng nhi đương nhiên rất nghe lời!” Không nghe lời, là hắn. Lạc Hoài Lễ hít sâu một hơi, đứng dậy, “Tiểu Thất, cám ơn nàng. Ta đi trước!”

“Ân!” Kỳ An cúi đầu lên tiếng.

Lạc Hoài Lễ xoay người sải bước rời đi. Hắn đi rất nhanh, không hề quay đầu lại. Nhưng tấm lưng thẳng và cứng rắn kia lại chứa đựng vài phần hiu quạnh.

Kỳ An không nhìn hắn. Có một số việc, một số người, một khi bỏ qua, sẽ thật sự biến mất.

Lãng nhi là bảo bối của nàng, là bảo bối nàng vượt qua tuyệt vọng bi thương mà có.

————-

Trong cung, hoàng hậu chủ động cầu kiến Hoàng thượng, quả là việc hiếm có.

Hoàng thượng ngồi ngay ngắn trước bàn, hoàng hậu đứng bên cửa sổ.

Nửa ngày, hoàng hậu phá vỡ trầm mặc, tươi cười dịu dàng đoan trang.

“Người điều binh khiển tướng chỉ là để chủ tướng Tiêu gia có thể hồi kinh tham dự hôn lễ Tiêu Thất.”

“Người không than một tiếng, đồng ý hôn thư của Vương gia, áp chế tất cả phản đối.”

“Người thậm chí lấy quốc khố làm vũ khí đánh bại vài vị can gián.”

Hoàng thượng không thay đổi thần sắc, chỉ nói, “Hoàng hậu muốn nói trẫm sủng hoàng đệ quá mức rồi?”

Hoàng hậu hơi cong khóe miệng, giống như nàng bao năm qua vẫn vậy, chỉ là lúc này thêm vào ít nhiều mỏi mệt.

Nàng nhìn cung điện liên miên không dứt ngoài cửa sổ, nơi nơi tráng lệ, lại lạnh tới mức làm người ta muốn khóc.

“Thật là quá vất vả!”

Hoàng hậu nói, “Một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm, phải cần bao nhiêu năm để một người có thể hoàn toàn quên đi một người?”

“Người có thể nói cho thần thiếp biết không? Hoàng thượng!”

Hoàng thượng chậm rãi thở ra một hơi, tựa hồ sợ nếu thở nhanh quá sẽ kinh động đến cái gì.

Hắn đều đều nói, “Trẫm không biết hoàng hậu đang nói gì, trẫm làm như vậy là vì hoàng đệ.”

“Vương gia?” hoàng hậu cười cười, “Có lẽ thế!”

Thật lâu sau, hoàng hậu mới nói, “Hôm nay Liên nhi đến chùa Pháp Hoa gọt tóc tu hành.”

Gân xanh trên trán Hoàng thượng nổi lên, không nói gì.

Hoàng hậu không nhìn hắn, trên thực tế nếu nàng có nhìn cũng không nhìn ra cái gì.

Hắn vui, hắn buồn, từ trước tới giờ vẫn không chân thật thể hiện trước mặt nàng. Cái hắn cho nàng nhìn là đế vương vui, đế vương buồn.

Nàng nói, “Người thiếu Long gia!”

Hoàng thượng không phản bác.

Hoàng hậu cười, “Người hiện tại nên biết, nếu như là nàng, sẽ phản ứng thế nào chứ?”

Hai mắt nhắm lại, giấu đi tất cả cảm xúc.

Biết rõ Lạc Hoài Lễ và Tiêu Thất tình thâm ý trọng, lại vẫn đồng ý nàng tứ hôn cho Long Liên.

Bằng vào sự bảo vệ hắn giành cho Tiêu Thất, lại có thể đồng ý việc tứ hôn này, lúc ấy nàng cảm kích hắn quan tâm tới Long gia, cũng mừng thầm, có phải nàng đã bắt đầu có một vị trí nhỏ nhoi trong lòng hắn?

Sau đó, biến cố liên tiếp làm người ta không kịp trở tay.

Cho đến hôm nay, Liên nhi không chỗ dung thân, nàng mới biết được, hóa ra từ đầu tới cuối nàng vẫn không thắng được người kia.

Hắn chẳng qua là muốn nhìn xem nữ nhân của nàng, nếu gặp người cùng chung chồng thì sẽ lựa chọn thế nào nhằm suy đoán nguyên nhân năm đó nàng nhất quyết không gả cho hắn.

Nàng cũng mới biết được, cho dù là Liên nhi không phạm vào chuyện này, hắn cũng tuyệt đối không làm nữ nhi của nàng ta bị ủy khuất. Kết cục của Liên nhi cũng không chắc sẽ tốt hơn bây giờ.

Đây là quân vương, đem hạnh phúc cả đời người khác ra đùa bỡn, chỉ để giải tỏa nghi hoặc năm đó, lạnh lùng đến mức này, tàn nhẫn đến độ này!

Nhưng cũng có thể chỉ vì nữ nhi nàng ta phong quang xuất giá mà hưng sư động chúng; cũng có thể không để ý danh dự hoàng tộc, chỉ cần nữ nhi của nàng được hạnh phúc.

Cũng là quân vương này, có thể tùy hứng đến vậy, si tình tới vậy!

Nam tử nhà Hiên Viên, dòng họ tôn quý nhất hoàng triều, hóa ra không chỉ đại biểu cho quyền thế và đấu tranh, lạnh lùng sát trạc, còn đại biểu cho thâm tìn